PHẦN 6
17
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, lắp bắp chối bay chối biến: “Không có!”
Cậu ta cười khẽ, đôi mắt dịu dàng nhìn tôi, như thể đã nhìn thấu tâm tư
Hắn kiên nhẫn giải thích: “Cô ấy ôm tôi thật nhưng tôi đẩy ra, cũng từ chối lời tỏ tình của cô ấy.”
Tôi thắc mắc: “Nhưng tin đồn hai người yêu nhau đã lan khắp trường rồi mà?”
…
Một tiếng sau, Diêm Yến đặt điện thoại xuống, nhìn tôi: “Tôi đã tìm hiểu rõ rồi. Là bạn cùng phòng của Lâm Chi chụp lén lúc cô ấy ôm tôi, tưởng rằng chúng tôi đang quen nhau. Lâm Chi sau đó cũng không đính chính ngay vì ngại nói ra việc bị tôi từ chối. Đến khi mấy cô ấy gửi ảnh cho bạn bè, có người đã vô tình đăng lên diễn đàn trường, thế là tin đồn chắc mấy chốc lan rộng ra ngoài.”
Thì ra là vậy.
Khóe miệng tôi bất giác nhếch lên, hóa ra cậu ta không yêu ai khác.
Diêm Yến nói tiếp: “Lâm Chi và bạn cô ấy đã đăng bài đính chính và xin lỗi.”
“Ừ ừ.” Tôi thở phào nhẹ nhõm
Diêm Yến hỏi: “Cậu đã xem bài trên diễn đàn trường chưa?”
Tôi lắc đầu.
Hắn đưa điện thoại cho tôi, bây giờ mới thấy bài đăng.
Thì ra không chỉ có một mình Lâm Chi đính chính mà Diêm Yến cũng lên tiếng làm rõ
Trong bài, cậu ấy không chỉ bác bỏ tin đồn hẹn hò với Lâm Chi, mà còn công khai xu hướng tính dục của mình.
“Tôi chỉ thích con trai, và tôi đã có người mình thích rồi.”
Khoảnh khắc đọc đến câu “Tôi đã có người mình thích rồi”, tim tôi đập rộn ràng trong lồng ngực.
Đọc xong, tôi khàn khàn: “xem xong rồi.”
Giọng Diêm Yến lúc này rất cẩn trọng: “Tin tôi đi, tôi thật sự không quen ai khác. Tôi cũng vừa mới biết có tin đồn này thôi.”
Nhịp tim tôi càng lúc càng rối loạn
“Ừ, biết rồi.”
Giọng cậu ấy nhẹ nhàng như một chiếc móc câu, lặng lẽ khơi gợi trong tôi một nỗi niềm sâu thẳm: “Quý Đình, cậu hỏi tôi chuyện này, có phải vì cậu để ý tôi không? Giờ… cậu có phải thích tôi chút nào rồi không? Dù chỉ một chút thôi?”
Tựa như một con cá cuối cùng cũng mắc câu, tôi không còn trốn tránh nữa:
“Ừm.”
Diêm Yến lập tức vui mừng khôn xiết.
Tôi liếc nhìn ra cửa, không có ai.
Rồi tôi nhanh chóng nói nhỏ: “Không phải một chút…mà là rất nhiều, rất nhiều.”
Mấy ngày qua, tôi đã rõ lòng mình.
Tôi không chỉ yêu Diêm Yến từ lâu mà còn sợ mất cậu ấy
Tôi lấy hết can đảm thổ lộ: “Tôi cũng yêu cậu mất rồi.”
Hai tai tôi nóng bừng
Đây là lần đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm, mà đối phương lại là một người đàn ông—còn từng là kẻ đối đầu với tôi nữa.
Đôi mắt Diêm Yến tràn ngập sự hạnh phúc,bàn tay run run vì xúc động, lồng ngực phập phồng dồn dập.
“Giờ tôi có thể ôm cậu được không?”
Tôi gật đầu.
Giây tiếp theo, anh ấy ôm chặt lấy tôi, như thể muốn hòa làm một với tôi.
Anh ấy không ngừng gọi tên tôi, giọng nói tràn đầy yêu thương.
“Quý Đình là của tôi rồi.
Giờ chúng ta chính thức hẹn hò nhé?”
Tôi đã xuân tâm nhộn nhạo: “Ừ, chúng ta hẹn hò.”
18
Nhưng mà tôi vẫn còn thắc mắc:
“Cậu rõ ràng là gay, sao lại có người nói cậu kỳ thị đồng tính?”
Nếu không vì tin đồn đó, tôi đã chẳng giả gay.
Diêm Yến không giấu giếm gì cả, kể rõ đầu đuôi.
Thì ra, từ thời cấp ba, cậu ấy đã nhận thức rõ xu hướng tính dục của mình, nhưng chưa từng công khai.
Trước đây, từng có người tỏ tình với cậu, thậm chí cố tình ép buộc.
Điều đó khiến anh ghê tởm đến nỗi nôn mửa, còn bị ốm nặng một trận.
Từ đó, cậu ấy có bóng ma tâm lý với việc bị con trai đụng chạm, dù chính cậu ấy cũng là gay.
Nghe xong, tôi cảm thấy áy náy.
Lúc trước, tôi vì một phút bốc đồng mà giả vờ làm gay để chọc tức cậu ấy, chẳng hề hay biết rằng đó lại là vết thương tâm lý của cậu
“Xin lỗi.” Tôi cúi đầu, hai tay nắm chặt.
Diêm Yến nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng,đặt tôi ngồi trên đùi cậu như một đứa trẻ con.
“Không cần xin lỗi. Thật ra…”
Tai cậu ta đỏ ửng, trong mắt tràn đầy vui vẻ:“Lúc cậu hôn tôi lần đầu tiên, ngoài sự bất ngờ và một chút ngại ngùng ra, tôi còn hơi phấn khích. Nhưng lúc đó tôi chưa chắc chắn về tình cảm của mình đối với cậu. Đến khi cậu tránh mặt tôi, tôi hoảng sợ mới biết mình đã yêu cậu mất rồi.
May mà cậu chủ động đến gần tôi, Nếu không, tôi đã bỏ lỡ cậu mất.”
19
Tôi và Diêm Yến yêu nhau ba năm, cuối cùng chúng tôi cũng đã tốt nghiệp.
Tôi đã dũng cảm come out với bố mẹ.
Ban đầu bố mẹ tôi còn hơi do dự, nhưng Diêm Yến vẫn kiên trì đến thăm và quan tâm chăm sóc họ.
Dần dần, bố mẹ tôi cũng chấp nhận cậu ấy.
Mẹ tôi còn dặn riêng: “Bạn trai mày đẹp trai quá! Không biết sao nó thích mày nữa! Mày phải giữ chặt đấy nhé.”
Tôi dở khóc dở cười, không phải tôi giữ chặt cậu ta, mà rõ ràng cậu ấy giữ chặt tôi thì có, lúc nào cũng sợ tôi bị ai đó cướp mất.
Dù là con trai hay con gái, chỉ cần có ai đến gần tôi quá mức, hắn sẽ lập tức ghen tuông ra mặt.
Tối hôm tốt nghiệp
Tôi và Diêm Yến ngồi trên sofa xem TV.
Diêm Yến dịu dàng đút tôi ăn vặt, còn tôi thì chỉ cần chuyên tâm xem phim.
Giữa lúc tôi đang mải mê nhìn màn hình, một giọng nói trầm ấm mà đầy mê hoặc vang lên bên tai: “Bảo bối, ba năm rồi, cậu đã nghĩ xong chưa, muốn làm bot hay làm top đây?”
Mặt tôi đỏ như trái cà chua
Im lặng hồi lâu, tôi vùi đầu vào ngực cậu ấy khẽ thì thầm: “Ban ngày tôi là top, đến đêm tôi làm bot nhá.”
Đôi mắt Diêm Yến tràn ngập cưng chiều, khóe môi cong lên, giọng nói mang theo ý cười: “Tuân lệnh, bà xã của anh.”
—
HOÀN