PHẦN 4
CHƯƠNG 12
Đầu óc tôi choáng váng.
Cái gì là ‘1’, cái gì là ‘0’?
Nhớ lại lần trước ở trong khách sạn, hắn cũng hỏi tôi câu này.
Nhưng lúc đó tôi chẳng hề để tâm.
Bây giờ, bản năng mách bảo tôi rằng… chuyện này rất quan trọng.
Tôi vội lấy điện thoại, tra cứu.
Khi trang kết quả hiện ra, một thế giới hoàn toàn mới mở ra trước mắt tôi.
Tôi bây giờ mới hiểu 1 và 0 nghĩa là gì.
Tôi thả điện thoại xuống, đầu óc tôi quay cuồng.
Cái lùm má! Tôi chơi quá trớn mất rồi!
Lớn chuyện rồi!
Giờ tôi mới hiểu mọi chuyện rối ren đến mức nào.
Ban đầu, Diêm Yến tưởng tôi cố ý theo đuổi cậu ấy, nhưng lúc đó cậu ấy không đáp lại.
Sau đó ở khách sạn, cậu ta thăm dò xem tôi là 1 hay 0, trùng hợp tôi lại không chủ động đến gần nữa.
Thế là hắn nghĩ tôi không còn hứng thú vì cậu ta không đáp lại, lại còn cộng thêm chuyện cả hai đều là “1”, nên tôi xa cách cậu ta.
Vì vậy, trong suốt một tháng qua, cậu ta quay ngược lại chủ động theo đuổi tôi.
Diêm Yến im lặng một lúc. rồi cậu khẽ hỏi, giọng càng lúc càng căng thẳng: “Quý Đình, Em có thể làm bạn trai anh không?”
Tôi bối rối đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Nhưng giờ đây, tôi không thể không nói thật.
Tôi khó khăn mở miệng: “Diêm Yến, tôi… trước đây không có theo đuổi cậu.”
Đồng tử cậu ta co lại, nụ cười trên môi nhạt dần: “Gì cơ?”
Tôi lo lắng bứt rứt xoắn lấy ngón tay, rồi thú nhận kể hết chuyện hồi cấp ba và cả chuyện Lâm Chi.
Ánh mắt của Diêm Yến ngày càng tối đi.
Tôi khô khốc nói: “…Tôi nghe nói cậu sợ đồng tính luyến ái nên giả gay để trêu cậu, muốn làm cậu kinh tởm. Nhưng lúc đó tôi không biết cậu là gay thật.”
Nụ cười trên mặt Diêm Yến biến mất hoàn toàn.
CHƯƠNG 13
Tôi vừa áy náy vừa bất an, chân thành cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi cậu.”
Ban đầu tôi chỉ muốn trêu đùa, ai mà biết được cậu ta là gay thật.
Giọng Diêm Yến nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng tôi nhận ra chút run rẩy:
“Không cần xin lỗi. Cậu thích ai là tự do của cậu, là tôi tự mình đa tình…”
Tim tôi như bị một bàn tay siết chặt, khó thở vô cùng
Nhưng ngay sau đó, cậu ta bất ngờ đổi giọng:
“Cậu thích con gái, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục thích cậu. Nếu một ngày cậu có bạn gái, tôi sẽ từ bỏ.”
Tôi lập tức ngẩng đầu, không tin nổi nhìn cậu ta.
Tôi buột miệng hỏi: “Cậu không thấy thế này bất công với bản thân sao?”
Mắt cậu ta thoáng qua tia đau khổ, nhưng ánh nhìn vẫn kiên định khóa chặt tôi:
“Không, đó là điều tôi tự nguyện.”
Tay tôi nắm chặt, tâm trí hỗn loạn đến cực độ
Tôi là trai thẳng.
Mười tám năm qua, tôi chỉ thích con gái.
Mọi chuyện đến quá đột ngột.
Đây không phải trò chơi con nít mà thích giả vờ thì giả vờ, không muốn thì thôi.
Lúc này, tôi không thể hứa hẹn bất cứ điều gì
Từ hôm đó, mọi thứ dường như chẳng có chuyện gì xảy ra
Hắn vẫn giữ khoảng cách tinh tế với tôi, đủ để tôi thấy cậu ta, nhưng cũng không khiến tôi áp lực.
Mỗi sáng khi tôi thức dậy, trên bàn tôi luôn có sẵn bữa sáng, còn cậu ấy thì đã đi học.
Trong lớp, cậu ta không ngồi cạnh tôi, mà còn cách vài hàng ghế.
Cậu ta ít chủ động nói chuyện với tôi, nhưng hễ tôi nói chuyện với bạn cùng phòng, tôi luôn cảm nhận được ánh mắt cậu ta lặng lẽ nhìn mình.
Cậu ta mua đồ ăn vặt và trà sữa, mỗi người một phần đều như nhau để không ai cảm thấy ái ngại
Mỗi khi tôi đến thư viện, cậu ta sẽ chiếm chỗ trước, trên bàn có để sẵn sữa và sách vở, nhưng chỗ cậu ta lại cách tôi cả chục mét.
Trong ký túc xá, mỗi ngày hoa trong bình đều được thay mới: khi thì hoa hồng, khi thì hoa bách hợp, khi thì hoa hướng dương…
Những ngày như vậy cứ kéo dài suốt hai tháng.
CHƯƠNG 14
Buổi sáng tinh mơ, tôi thức dậy
Tôi bực bội chui đầu vào chăn.
Tôi lại mơ thấy Diêm Yến.
Mấy tháng nay, tôi mơ thấy ảnh cơ bụng của cậu ta không biết bao lần, dù đã chặn trang cá nhân của hắn cũng vô ích.
Những bức ảnh ấy như một thanh sắt nóng đỏ, khắc sâu vào trong tâm trí tôi.
Trước đây, tôi đã lén lút xem trang cá nhân của hai cậu bạn cùng phòng và phát hiện ra rằng họ không hề nhìn thấy những bức ảnh đó.
Chỉ đến lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng mỗi ngày Diêm Yến đều đăng ảnh, nhưng chỉ cho mình tôi xem
Tôi hoàn toàn tỉnh táo thoát khỏi cơn buồn ngủ bước xuống giường.
Trên bàn đã có sẵn sữa và đậu hũ
Tôi ngẩn ngơ nhớ lại điều gì đó, hôm qua tôi đang lướt video, thấy món đậu hũ, buột miệng nói mình muốn ăn.
Sau đó quên ngay tức khắc.
Không ngờ hắn lại nhớ điều tôi nói.
Ánh mắt tôi hướng về chỗ của Diêm Yến, trên ghế hắn còn để lại cái áo khoác.
Trên chiếc áo ấy phảng phất hương cam thoang thoảng.
Như thể bị ma xui quỷ khiến, bước tới, cầm áo cậu ta lên.
Dạo này, hễ Diêm Yến xuất hiện, ánh mắt tôi bất giác nhìn về dõi theo phía cậu ấy.
Dù khoảng cách có xa đến đâu, chỉ cần ngửi được hương thơm của hắn, tim tôi lại đập ngày một nhanh hơn.
Ban đầu, những lần như thế còn ít, nhưng gần đây tần suất lại xảy ra ngày một nhiều hơn.
Tôi cúi đầu khẽ ngửi—mùi cam thoang thoảng xộc vào mũi.
Giật mình, tôi chợt nhận ra mình vừa mới làm gì.
Tôi hoảng hốt đặt áo lại chỗ cũ.
Một ý nghĩ chợt trỗi dậy, như dây leo vươn lên từ tận sâu trong tiềm thức không cách nào lờ đi được.
Lẽ nào… tôi thích Diêm Yến rồi?
Mình cong rồi sao?