PHẦN 3
CHƯƠNG 9
Những ngày như vậy kéo dài suốt một tháng.
Hôm đó tôi đang chơi game.
Đúng lúc vào thời khắc căng thẳng nhất của trận đấu, tôi không có thời gian ăn uống.
Diêm Yến bưng đĩa đồ ăn vặt, ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa xem tôi chơi vừa thỉnh thoảng đút khoai tây chiên vào miệng tôi.
Tôi tập trung toàn bộ tinh thần, vô thức há miệng ăn luôn mà chẳng nghĩ ngợi gì khác.
Đợi đến khi trận đấu kết thúc, tôi mới nhận ra nãy giờ Diêm Yến cứ như đang chăm trẻ con mà đút tôi ăn vậy.
Mơ hồ nhớ lại, hình như tôi còn vô thức buột miệng nói: “Coca!”
Chẳng bao lâu sau, một lon coca đã được mở sẵn đặt trước mặt tôi, còn cắm thêm ống hút
Giọng cậu ta dịu dàng mà cưng chiều vang lên bên tai: “Uống ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tôi ngẩn ra một lúc thì cậu ta đã dọn sạch rác, lau sạch bàn cho tôi.
Cậu ta ngẩng lên nhìn tôi, dùng ánh mắt dịu dàng nói: “Cậu đi tắm sớm rồi nghỉ đi. Mai chơi tiếp, không lại đau mắt đấy.”
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt cậu ta, tôi bỗng trở nên hoảng hốt mơ hồ…
Dạo gần đây, Diêm Yến thật sự rất kì lạ, cực kỳ dính người, lại còn chiều chuộng quá mức
Mà tất cả những điều bất thường ấy lại bắt đầu từ khi tôi trở thành chủ tịch hội học sinh.
Nên tôi nghi ngờ rằng, có lẽ hắn đang có việc cần nhờ vả tôi, cố tình lấy lòng để không đắc tội với tôi.
Nhưng ngay giây phút này, một suy nghĩ hoang đường khác chợt lóe lên trong đầu tôi như một con cá nhỏ linh hoạt nhảy lên khỏi mặt nước
Lẽ nào… cả tháng qua hắn đang theo đuổi tôi?
Tim tôi đập thình thịch bum bum.
Không thể nào chứ?
Nhưng tôi nhanh chóng gạt đi, Diêm Yến làm sao là gay được!
Chắc tôi nghĩ nhiều quá rồi.
Dù vậy, tối đó tôi vẫn trằn trọc mãi rất lâu mới ngủ được.
Sáng hôm sau, tôi ôm lấy gương mặt nóng bừng của mình.
Tôi lại mơ thấy Diêm Yến.
Trong giấc mơ, hắn giống như một yêu tinh đầy mê hoặc, để lộ tám múi cơ bụng rồi bắt tôi sờ thử.
Chắc chắn là do tôi xem ảnh cơ bụng của cậu ta quá nhiều nên bị cậu ta tẩy não rồi!
Tôi vội lấy điện thoại chặn luôn trang cá nhân của hắn
Sau này không xem nữa!
Chiều tối, tôi từ thư viện trở về ký túc xá.
Tôi đi đường tắt để tiết kiệm thời gian.
Khu này vắng vẻ, ít người qua lại.
Khi tôi đi ngang qua một hồ sen nhỏ, bỗng nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé, kèm theo đó là giọng hét chói tai của một cô bé khác.
“Cứu ai cứu với—em trai em rơi xuống nước rồi!”
Tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều, lập tức lao đến như con thiêu thân
Một cậu bé mặc áo đỏ đang vùng vẫy trong nước.
Tôi vội đặt điện thoại xuống, không kịp cởi áo, lập tức nhảy xuống hồ
Tôi kéo cậu bé đến gần bờ, dốc hết sức đẩy nó lên. Cô bé trên bờ cũng phối hợp nắm lấy tay em trai và kéo lên.
Khi tôi sắp đẩy cậu bé lên hẳn, chân trái dưới nước bị thứ gì đó kéo lại.
Hỏng rồi, chắc là cỏ nước quấn vào chân tôi rồi.
tôi nín thở, lặn xuống cố gắng gỡ nó ra.
Nhưng càng gỡ,cỏ nước lại càng siết chặt hơn
Tôi muốn ngoi lên mặt nước nhưng không còn chút sức lực nào.
Chẳng lẽ hôm nay tôi chết ở đây sao?
tôi dần dần mất đi ý thức.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bên tai tôi vang lên giọng nói của một người đàn ông, hoảng loạn xen lẫn tuyệt vọng:
“Quý Đình, tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ…
Quý Đình…”
Môi tôi bị phủ lên.
Mềm mềm, giống như thạch trái cây vậy.
Tim tôi như muốn nổ tung.
CHƯƠNG 10
Tôi giật mình mở mắt, ho sặc sụa, phun ra ngụm nước
Vừa ho vừa quan sát xung quanh.
Diêm Yến ướt sũng cả người. Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng và kiềm chế nay lại tràn đầy nỗi sợ hãi cùng điên cuồng, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.
Tôi cũng dần tỉnh táo trở lại.
Vừa nãy chắc cậu ta làm hô hấp nhân tạo và các biện pháp sơ cứu cho tôi.
“Là cậu cứu tôi à?” Tôi yếu ớt hỏi.
“Cậu rời thư viện rồi tôi cũng đi theo, nhưng bị một đàn chị giữ lại nói chuyện nên mất chút thời gian. Đến khi tìm được cậu thì đã nghe thấy tiếng kêu cứu
Cũng may, vòng chìa khóa của tôi có con dao nhỏ, cắt được cỏ nước.”
Vừa thoát chết, tôi chưa hết sợ hãi: “Cảm ơn cậu.”
Không biết có phải tôi quá căng thẳng không, mà lúc này tim tôi vẫn đập loạn xạ, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sau đó, Diêm Yến dễ dàng bế tôi lên một cách dễ dàng dù tôi cao tận một mét tám
“Không cần, tôi tự đi được.”
Nhưng thái độ cậu ta cực kỳ kiên quyết: “Tôi cõng cậu, ngoan nào.”
Ngoan?
Sao nghe giống dỗ trẻ con thế!
Tôi đột nhiên nhận ra, dạo này cậu ta… hình như luôn coi tôi như trẻ con mà cưng chiều.
Lắm lúc cậu ta mua đồ ăn vặt và nước về, còn mở sẵn nắp chai trước rồi mới đưa tôi.
Tôi không phản kháng nữa, ngực áp sát lưng cậu ta.
Đến lúc hoàn hồn tôi mới để ý cậu ta đang mặc vest.
Đây là lần đầu tôi thấy hắn mặc như vậy
Chất vải tôn lên đường nét cơ thể hoàn hảo, khí chất lạnh lùng thêm phần cấm dục.
Mái tóc ướt nhỏ từng giọt nước lăn dài từ gương mặt, men theo yết hầu rồi trượt xuống cổ, khiến hắn tăng thêm vài phần quyến rũ.
Cậu ta đưa cả ba chúng tôi đến bệnh viện trường.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, xác nhận cả ba không có vấn đề gì, Diêm Yến đưa bọn trẻ về ký túc xá
Phụ huynh đến đón hai đứa nhỏ.
Họ đều là giáo viên trong trường.
Trước khi rời đi, họ cảm ơn rối rít, thậm chí còn muốn quỳ xuống.
May mà tôi ngăn lại.
Về ký túc, tôi tắm nước nóng.
Trong phòng tắm tôi vô thức sờ môi mình.
Nơi đây… vừa bị hắn hôn qua.
Rõ ràng lần trước ở quán bar, tôi cũng hôn cậu ta mà.
Nhưng sao tôi cảm thấy lần này nụ hôn của hắn ngọt hơn hẳn nhỉ?
CHƯƠNG 11
Tôi nhanh chóng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.
Cậu ta chỉ cứu tôi, làm hô hấp nhân tạo thôi, chỉ vậy mà thôi.
Lần này hắn đã cứu tôi.
Tôi chần chừ rất lâu, cuối cùng quyết định thẳng thắn nói ra trò đùa ác ý của mình.
Trong suốt khoảng thời gian qua, oán giận của tôi với anh ấy đã sớm tiêu tan.
Không biết từ lúc nào, tôi cũng đã buông bỏ hình bóng của Lâm Chi.
Đến lúc đó, nếu cậu ta tức giận, muốn đánh muốn mắng, tôi tuyệt đối không phản kháng.
Tôi chủ động hẹn Diêm Yến đi ăn tối.
Mắt cậu ta ánh lên vẻ mong chờ, nở nụ cười dịu dàng: “Được, để tôi chọn nhà hàng nhé, tôi biết một chỗ rất ngon.”
Tôi khẽ gật đầu.
Trong nhà hàng, vẻ mặt Diêm Yến không còn điềm tĩnh trầm ổn như mọi khi, giữa lông mày thấp thoáng lộ chút căng thẳng.
Nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, tôi cũng hồi hộp không kém.
Mấy lần định mở miệng, nhưng không nói ra được.
Thôi, ăn xong rồi tính tiếp
Một giờ sau, tôi đặt dao nĩa xuống, ôm bụng vì quá no.
“Ăn no chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Ừ, no rồi, nhà hàng này ngon thật, đồ ăn tuyệt lắm.”
Mắt Diêm Yến thoáng hiện lên ý cười lạ kỳ.
Cậu ta liếc nhân viên phục vụ bên cạnh.
Ngay sau đó, người phục vụ mang đến ba bó hoa:
Những đóa hồng rực rỡ, những đóa hướng dương tươi sáng, và những đóa bách hợp thuần khiết.
Cậu ta nhẹ giọng nói: “Tôi không biết cậu thích hoa gì, nên mua ba loại.”
Nhìn bó hoa, tôi sững sờ
Tự nhiên tặng hoa cho tôi làm gì?
Tôi là trai thẳng đấy…
Chẳng lẽ—
Toàn thân tôi bỗng chốc cứng đờ, như biến thành khúc gỗ.
Chỉ có tim là càng lúc càng đập nhanh hơn.
Diêm Yến căng thẳng đến mức tay cũng hơi run. Cổ họng anh ấy mấp máy.
“Trước đây, em theo đuổi anh, nhưng anh không đáp lại, khiến em thất vọng. Sau đó em trở nên lạnh nhạt với anh. Nhưng trong khoảng thời gian này, anh nhận ra rằng… anh đã yêu em rồi.”
Đầu tôi như nổ tung.
Diêm Yến thực sự yêu tôi!
Cậu ta không những không kỳ thị đồng tính luyến ái, mà còn là gay!
Nghĩ lại thời gian qua nhiều hành động của hắn rất kỳ lạ.
Nhưng tôi – thằng con trai thẳng hơn đường sân bay, mãi đến hôm qua mới lờ mờ nghi ngờ cậu ta đang theo đuổi mình.
Giờ thì mọi thứ rõ ràng rồi.
Thật đấy.
Mắt Diêm Yến mặt đỏ bừng, tiếp tục nói: “Anh biết lần trước trong khách sạn, anh nói mình là ‘1’ đã dọa em sợ. Nhưng… chúng ta có thể thương lượng mà. Đừng chỉ vì anh cũng là ‘1’ mà em không muốn bên anh, được không?”