PHẦN 2
CHƯƠNG 6
Cậu ta bị sao thế?
Trông hắn có vẻ kỳ quái
Tôi đáp rất qua loa: “Bí mật.”
Sau buổi họp lớp, ký túc xá đã đóng cửa.
Hạ Xuyên sắp xếp cho chúng tôi ngủ khách sạn.
Nhưng khách sạn chỉ còn lại duy nhất một phòng đơn
Tôi và Diêm Yến bị xếp chung một phòng.
Hạ Xuyên gãi đầu, áy náy nói: “Xin lỗi nhé, tôi đặt thiếu một phòng. Mọi người ngủ hết rồi, chỉ còn hai cậu thôi.”
Diêm Yến vẫn giữ dáng vẻ lịch thiệp ôn hòa như mọi khi: “Không sao.”
Tôi cười lạnh trong lòng, giả vờ đi, cứ tiếp tục giả vờ đi!
Chắc trong lòng cậu ta sắp tức đến hộc máu rồi.
Nhưng cậu ta vốn thích “diễn”, dù ghét cay ghét đắng đến mấy cũng chẳng lộ một chút cảm xúc, lúc nào cũng nhẹ nhàng như gió, ung dung, điềm nhiên.
Tôi từng vô tình nghe lỏm được, mấy cô gái mê cậu ta vì vẻ ngoài thư sinh nho nhã, trầm ổn điềm tĩnh của hắn.
Trong phòng khách sạn, tôi tắm xong, để lưng trần trụi bước ra.
Diêm Yến đã tắm xong, nằm trên giường.
Ánh đèn bàn dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật đường nét ngũ quen tinh tế, càng khiến làn da hắn trở nên trắng nõn như ngọc thượng hạng.
Cậu ta đang xem điện thoại, ngẩng lên nhìn tôi một cái.
Ánh mắt dừng trên người tôi giây lát rồi nhanh chóng né đi.
Mặt cậu ta trắng như ngọc thấm dần sắc đỏ, giọng gấp gáp mang theo chút vội vàng: “Sao cậu không mặc áo choàng tắm?”
Tôi thoải mái: “Không quen mặc, vải thô quá.”
Ở nhà tôi thích mặc đồ ngủ lụa.
Không có đồ ngủ thì tôi thà không mặc gì.
Nói xong, tôi nằm lên giường, chuẩn bị ngủ.
Vừa nằm xuống, Diêm Yến lập tức dịch ra mép giường.
Giữa chúng tôi còn cách một khoảng bằng độ rộng của một cánh tay.
Cậu ta sắp rơi khỏi giường đến nơi rồi.
Tôi cười khẩy.
Cậu ta đúng thật ghét gay đến tận xương tủy, tránh tôi xa thế cơ mà.
Tôi sẽ không chịu thua đâu!
Tôi cố tình dịch sát lại, người dán vào lưng cậu ta.
Tôi nghe tiếng thở cậu ta càng lúc càng gấp, tôi cười mãn nguyện.
Mi mắt tôi nặng trĩu, dần chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, bên tai vang lên giọng trầm của cậu ta:
“Cậu là 1 hay 0?”
1 gì?
0 gì?
Sao lại đọc số ở đây?
Tôi tiện miệng: “1.”
Hồi cấp ba, tôi luôn khao khát đứng nhất mà!
Trong cơn mơ màng, không nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ bên tai.
“Thế thì làm sao đây? Cậu theo đuổi tôi, nhưng tôi cũng là 1 mà…”
CHƯƠNG 7
Hôm sau, tôi phát hiện ánh mắt Diêm Yến nhìn tôi có chút lạ.
Về ký túc xá, cậu ta còn ngẩn ngơ đăm đăm nhìn tôi.
Chẳng lẽ cậu ta sắp không chịu nổi nữa?
Không muốn giả vờ người đàn ông nho nhã, lịch lãm nữa, muốn đánh tôi sao?
Lúc này, tôi nhận được tin nhắn.
Tôi được làm chủ tịch hội sinh viên của học viện.
Trước đó, Diêm Yến chính là đối thủ cạnh tranh của tôi.
Cuối cùng tôi cũng đánh bại cậu ta một lần!
Tôi có thể hãnh diện ngẩng cao đầu rồi.
Tính ra tôi đùa nghịch với hắn cũng hai tuần rồi.
Những uất ức phải xếp sau hắn trước kia giờ cũng tan biến hết.
Tôi không có ý định tiếp tục trêu chọc cậu ta nữa.
Dù sao thì cậu ta sợ đồng tính luyến ái, sự tồn tại của tôi với cậu ta chẳng khác nào “cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt”.
Về ký túc, Diêm Yến đã thu dọn quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm.
Nếu là bình thường, tôi sẽ mặt dày chen vào tắm cùng.
Nhưng giờ tôi chán rồi.
Diêm Yến đứng ở cửa phòng tắm, ngập ngừng nhìn tôi vài lần mới bước vào.
Sau đó vài ngày, tôi đi học một mình, tự học, tự ăn, tự đến thư viện.
Nhưng tôi phát hiện, ánh mắt Diêm Yến nhiều lần nhìn tôi càng ngày càng kỳ lạ, như một hồ nước sâu không thấy đáy, ẩn chứa dòng chảy ngầm cuồn cuộn có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Một tuần sau, tan học, tôi định đến thư viện.
Đi qua góc tường, đột nhiên một bóng người cao lớn như ngọn núi chắn trước mặt tôi.
Gương mặt đẹp trai của cậu ta phủ một lớp sương mỏng, nhưng mắt lại bùng lên ngọn lửa nóng rực.
“Quý Đình, dạo này cậu… bị làm sao thế?”
Giọng hắn trầm thấp lộ rõ vẻ bất an.
CHƯƠNG 8
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, ngơ ngác chớp mắt đầy ngây thơ: “Tôi có sao đâu?”
Sao tự nhiên cậu ta hỏi thế nhỉ?
Mắt đen của Diêm Yến lóe lên tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
“Dạo này… cậu không tìm tôi nữa.”
Đúng thế, cậu ta phải vui sướng mới phải chứ.
Trước đây, mỗi lần tôi đến gần, cậu ta đều căng thẳng, luôn tránh né không ngừng.
Cậu ta định mở miệng định nói thêm gì đó, tôi liếc nhìn đồng hồ rồi vội ngắt lời: “Tôi có việc, đi trước đây.”
Tôi sắp phải đi làm thêm rồi.
Đến trễ là bị trừ tiền như chơi đấy.
Ngay cả khi tôi rời đi, tôi vẫn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng dõi theo mình phía sau.
…
Tôi tưởng Diêm Yến sau đó sẽ không chủ động tìm tôi nữa.
Nhưng từ hôm đó, hắn bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Hễ tôi xuất hiện ở đâu, không phải mười lần thì chín lần cậu ta cũng có mặt.
Tôi đến thư viện, cậu ta cũng đến, hắn còn đến sớm chiếm chỗ trước cho tôi.
Tôi chơi bóng rổ, cậu ta ngồi dưới khán đài.
Nghỉ giữa hiệp, cậu ta chạy đến đưa khăn lau mồ hôi, đưa tôi nước.
Trước kia cậu ta đâu bao giờ đặt chân đến sân bóng.
Đến tối khi tôi về ký túc xá, cậu ta luôn mang về một đống đồ ăn vặt và trà sữa.
Diêm Yến chẳng bao giờ ăn vặt hay uống trà sữa, luôn tự giác đến mức đáng sợ.
Cậu ta lại bảo đó là quà tặng từ siêu thị của họ hàng gửi đến.
Tôi định từ chối, nhưng trùng hợp làm sao, hầu hết là món tôi thích, tôi cũng không cưỡng lại được cám dỗ
Điều kỳ lạ nhất là mỗi ngày lướt Wechat, tôi đều thấy cậu ta đăng ảnh chín ô khoe cơ bụng tám múi.
Hắn ta bình thường có bao giờ đăng bài?.
Thế mà dạo gần đây cậu ta như con công xòe đuôi, ngày nào lên mạng khoe cơ bụng.
Dù tôi là trai thẳng chính hiệu nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nhìn thêm vài giây.
Vóc dáng cậu ta đẹp hơn hầu hết bọn con trai, không chỉ tám múi mà còn có đường nhân ngư.
Tôi tiện tay sờ bụng mình, chỉ có một múi.
Nghĩ đến đây, tôi càng thêm oán thán.
Đáng ghét, kẻ thù cho tôi ăn nhiều đồ ăn vặt, hắn định vỗ béo tôi đấy à?