PHẦN 2
CHƯƠNG 4
Trường tổ chức cho chuyên ngành chúng tôi đi thực tế ở ngoại tỉnh, thực ra là lên núi, gần gũi thiên nhiên để tìm cảm hứng.
Trước khi đi, tôi không nói với Tạ Lạc. Từ tối hôm tôi bảo “tôi biết” xong, tôi cứ tránh mặt cậu ấy suốt.
Xấu hổ, bối rối không biết phải làm sao.
Trước khi xe buýt trường khởi hành, tôi đang ngồi nghe nhạc thì thấy Tạ Lạc chạy từ xa tới:
“Thẩm Tu, cậu đi thực tế à?”
Tạ Lạc thở hổn hển, cúi người hỏi, tôi còn thấy mồ hôi chảy qua mặt cậu ấy.
“Ừ.”
“…”
“Đây là thuốc say xe, trên đường khó chịu thì uống. Đây là thuốc dạ dày, đừng ăn linh tinh, khó chịu thì đừng cố chịu. Đây là thuốc cảm sốt.”
Lời định nói ra miệng thì Tạ Lạc không nói nữa, thay vào đó nhét cho tôi một đống đồ, giải thích từng thứ để làm gì. Nhưng tôi nghe rõ tiếng lòng của cậu ấy:
【Sao lại không nói riêng mình tôi? mình trở thành người thừa rồi à?】
“À, đây là thuốc xịt muỗi, trên núi nhiều côn trùng, cậu mặc dày chút. Đây là đồ ăn, trên đường đói thì ăn tạm.”
Bạn cùng lớp tôi ngẩn ra nhìn, tên đại ca một mét chín, ngày thường chẳng cười chẳng nói, ba câu không hợp là nổi cáu, giờ lại cẩn thận dặn dò tôi từng thứ vụn vặt.
“Rồi, mình biết hết rồi. Cảm ơn.”
Tạ Lạc nhìn tôi, tay đang sắp xếp đồ cho tôi thì bỗng khựng lại, “Không được.”
【Chắc là mình đã trở nên dư thừa rồi.】
【Sao tự nhiên lại ghét mình thế nhỉ? Làm bạn cũng không được nữa à?】
Xe buýt khởi động, tôi thấy Tạ Lạc vẫn đứng đó. Xe đi xa dần, bóng cậu ấy nhỏ lại, đến khi tôi không còn thấy nữa.
Phải công nhận Tạ Lạc đáng tin thật.
Lên núi, sau khi cùng bạn ổn định chỗ ở, tôi mới phát hiện cánh tay mình bị muỗi cắn cả vòng đỏ.
“Thẩm Tu, cậu xịt thuốc Tạ Lạc đưa đi, bị cắn dữ thế kia kìa.”
“Ơ, Thẩm Tu, Tạ Lạc tốt phết nhỉ. Mọi người đồn cậu ấy dữ lắm, nhưng hôm nay tôi thấy cậu ấy trên xe nói này nói kia với cậu, cảm giác cũng được đấy.”
Tôi cười haha bảo ừ, cậu ấy tốt lắm.
Cầm chai xịt muỗi Tạ Lạc đưa, xịt lên mát lạnh, dễ chịu hẳn.
Tối đến thầy bảo tự do hoạt động, tôi bê ghế nằm ra ngoài cửa. Đêm quê yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ve kêu ếch nhái, ngẩng đầu là cả bầu trời đầy sao.
Bạn cùng phòng gọi video cho tôi, bên kia chỉ có hai thằng, không thấy Tạ Lạc đâu.
“Thẩm Tu, ở quê thế nào? Ở được không?”
Tôi xoay camera cho họ xem sao với trăng, “Đẹp lắm, không khí còn trong lành nữa.”
Tôi giả vờ thờ ơ hỏi, “Tạ Lạc đâu rồi?”
“Đang buồn kìa, từ lúc cậu không ở trong phòng là cậu ấy như mất hồn hôm nay cứ ỉu xìu.”
Một thằng bạn thì thào hỏi: “cậu với cậu ấy cãi nhau à? Trước tôi thấy hai đứa cậu ở phòng tốt mà, sao dạo này cậu toàn tránh mặt cậu ấy thế?”
Hóa ra tôi tránh lộ liễu đến vậy sao, ngay cả bạn cùng phòng cũng nhận ra. Chủ yếu là mỗi lần gặp Tạ Lạc, tôi lại nghe được những gì cậu ấy nghĩ, càng nghe lại càng rối.
Thằng bạn lén cho tôi xem Tạ Lạc, cậu ấy đang ngồi trước bàn nghịch con mèo chiêu tài. Đó là con mèo tôi tặng cậu ấy hôm cậu ấy mới chuyển vào phòng.
Tôi nhớ hôm đó mặt Tạ Lạc còn dính vết thương, đẩy cửa phòng cái rầm, khí thế như đi cướp bóc. Cậu ấy nhìn tôi, hỏi tên, tôi bảo tôi là Thẩm Tu.
“À, chào, tôi là Tạ Lạc, sau này là bạn cùng phòng, nhờ cậu chiếu cố.”
Tôi với cậu bạn khác nhìn nhau, khí thế này kinh quá.
Tôi hồi hộp, bảo ờ tốt, nhờ cậu chiếu cố, tiện tay đưa luôn con mèo chiêu tài trong tay cho cậu ấy.
Từ đó, con mèo của tôi thành của Tạ Lạc. Cậu ấy đối xử rất tốt với con mèo, ngày nào cũng lau một lần.
Dù cậu ấy quay lưng về phía tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu ấy đang tủi thân.
Tôi gọi, “Tạ Lạc.”
Thằng bạn tôi đưa điện thoại cho Tạ Lạc, để hai đứa nói chuyện.
Thực ra cũng chẳng nói gì nhiều, tôi kể chuyện vừa đến đây bị muỗi cắn đầy tay, cũng nhờ có thuốc của cậu ấy. Tôi chia sẻ bầu trời sao với cậu ấy, hỏi cậu ấy từng đến quê chưa, bảo chỗ này yên tĩnh lắm.
Hai đứa nói chuyện qua loa, đến khi bạn cùng phòng đòi dùng điện thoại.
“Tạ Lạc, cậu đang nghĩ gì thế?”
Tôi chợt nhận ra, nếu Tạ Lạc không ở gần, thì tôi sẽ không nghe được tiếng lòng của cậu ấy.
Video cúp, tôi nhận được tin nhắn từ Tạ Lạc:
【tôi tưởng cậu biết tôi nghĩ gì nên mới chạy trốn.】
CHƯƠNG 5
Chuyến thực tế chỉ có ba ngày, vội vã kết thúc.
Sau đó tôi về thẳng nhà, mẹ tôi đòi xem ảnh tôi chụp.
Từ khi nhận tin nhắn của Tạ Lạc, tôi không trả lời, rồi cứ thế mất liên lạc.
Sau hôm đó, tôi chỉ vẽ tranh, chụp ảnh, trò chuyện với bạn, như cố quên đi tin nhắn ấy.
Nhưng hạt giống đã gieo, chỉ cần một giọt nước mắt có thể mọc thành cây đại thụ, huống chi là nỗi nhớ khô cằn của tôi.
Mẹ tôi xem ảnh, vừa xuýt xoa bảo tôi lớn rồi, vừa khen cảnh đẹp.
“Mẹ, mẹ có biết Tạ Lạc không?”
Mẹ tôi chẳng ngẩng đầu, “Biết chứ.”
Ơ? Sao mẹ biết được!
“Hồi nhà mình còn ở phía nam, cậu ấy là hàng xóm đấy, nhưng chắc con quên rồi, lúc đó con mới sáu tuổi.”
Sáu tuổi cũng không nhỏ, đã nhớ được rồi, sao tôi vẫn không nhớ ra Tạ Lạc chứ.
Thấy tôi vẫn ngơ ngác, mẹ tôi đứng dậy vào phòng sách, lấy ra một cuốn album hồi nhỏ của tôi. Tôi buộc tóc kiểu quả tôi, bên cạnh là một đứa trẻ trạc tuổi tôi, trắng trẻo xinh xắn, đẹp như con gái.
“Đây là Tạ Lạc đấy, nhưng chắc con không nhớ. Hồi nhỏ con toàn gọi cậu ấy là Nhược Nhược, nói ngọng líu lo.”
Nhắc đến “Nhược Nhược”, tôi mới lờ mờ nhớ ra mình từng có một người bạn như vậy.
“Mẹ, Nhược Nhược không phải con gái à?”
“Gái gì mà gái! cậu ấy là con trai, thảo nào hồi nhỏ con cứ đòi cưới người ta!”
Sét đánh ngang tai, một phát giết chết tôi đi!
Đúng lúc đó chuông cửa reo, tôi mở cửa, là Tạ Lạc:
“Tạ Lạc? Sao cậu lại đến đây?”
“Nghe nói cậu đi thực tế xong rồi, qua thăm cậu tí.”
Tôi mà không đến, cậu chạy mất luôn bây giờ!】
【Lần này tôi chặn thẳng cửa nhà cậu, xem cậu trốn đi đâu.】
Mẹ tôi bước ra hỏi ai đến.
Tôi giới thiệu với mẹ, “Mẹ, đây là Tạ Lạc, bạn cùng phòng con. Tạ Lạc, đây là mẹ tôi.”
“Mẹ, con chào mẹ!”
Ơ?
Tôi trừng mắt, cậu ấy điên à.
【Được lời rồi nhé!】
Mẹ tôi cười haha bảo lớn rồi, kéo Tạ Lạc vào nhà cùng xem ảnh hồi nhỏ của tôi.
Tạ Lạc mang đến nhà tôi cả đống đồ, toàn là thứ tôi thích ăn. Từng món từng món lấy ra, còn dặn tôi đừng ăn vặt nhiều.
Mẹ tôi đứng cạnh cười mãi, cười đến mức tôi sởn da gà, sợ mẹ nhìn ra gì đó.
Đến tối, mẹ tôi giữ Tạ Lạc ở lại ăn cơm, rồi ra ngoài mua đồ ăn.
“Cậu nhận ra mình từ sớm rồi à?”
Tạ Lạc cầm cuốn album, “Hồi nhỏ cậu dễ thương hơn bây giờ nhiều.
“Lúc đó nói còn chẳng rõ, ngày nào cũng gọi tôi Nhược Nhược, tôi sửa tám trăm lần cũng không được.”
Tôi giật lại cuốn album, “Sao không nói sớm với mình.”
“nói gì, mói hồi nhỏ cậu muốn cưới mình à?”
Không nói thì thôi, nói ra xấu hổ chết đi được. Ai ngờ đứa trẻ xinh như búp bê sứ hồi đó giờ lại cao một mét chín, đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng đầy vẻ công kích.
Hai đứa lại rơi vào im lặng, chán nản xem TV.
【Mình lại nói sai rồi à, Thẩm Tu không định cắt đứt với mình thật chứ?】
【Hay là xin lỗi nhỉ, không, không, không, hay tỏ tình luôn đi.】
Tạ Lạc liếc tôi một cái, tôi sợ đến mức tim nhảy lên cổ họng:
“Tạ Lạc!”
“Hả?”
“cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tạ Lạc có lẽ cũng thấy không khí ngượng ngùng, lạnh lùng đáp, “Muốn ăn cá chua ngọt.”
【Cá chua ngọt cái khỉ, lo không biết làm sao đây!】
【Còn nghĩ gì nữa, nghĩ về Thẩm Tu, nghĩ về Thẩm Tu.】
Tôi đen mặt, suýt nữa hiểu sai “nghĩ về Thẩm Tu” thành ý khác:
“Dù cậu nghĩ gì thì đừng nghĩ nữa!”
“Ừ.”
【Độc đoán quá, đáng yêu quá, yêu quá đi!】
Tối ăn cơm xong, mẹ tôi còn định giữ Tạ Lạc ngủ lại. Tôi hoảng quá, kéo cậu ấy đi luôn, viện cớ bảo mai cậu ấy có trận đấu.
“Ôi, mẹ hiểu mà, tụi trẻ tụi con ở nhà ngại chứ gì.”
Vấn đề của tôi à, sao nghe cứ kỳ kỳ.
Mẹ tôi mở cửa, đẩy hai đứa ra ngoài, “Tiểu Lạc thường xuyên qua chơi nhé.”
Tôi chưa kịp nói gì với Tạ Lạc thì lại nghe cậu ấy lẩm bẩm:
【Dì đỉnh thật, có thời gian ở riêng với Thẩm Tu rồi!】
【Bây giờ là chín rưỡi, từ nhà Thẩm Tu về trường đi bộ cũng phải mất bốn mươi phút, vừa kịp giờ ký túc đóng cửa.】
【Yeah! Ở ngoài với Thẩm Tu luôn!】
Tôi liếc Tạ Lạc, thấy mắt cậu ấy ánh lên tình ý dạt dào. Tôi nhìn rõ, gợn sóng trong mắt cậu ấy làm tôi không còn chỗ trốn.
Tôi thò tay vào túi, lấy chìa khóa xe.
“Tít tít” một tiếng, Tạ Lạc tròn mắt ngạc nhiên.
“Lái xe về đi, không là không kịp đâu.”
【Thẩm Tu lấy chìa khóa xe từ bao giờ vậy!】