PHẦN 1
CHƯƠNG 1
Tạ Lạc là đội trưởng đội bóng rổ trường tôi, thắng trận vốn là chuyện đáng vui. Nhưng giờ tôi lại thấy hơi hoang mang, không biết mình có bị ảo thanh hay tâm thần phân liệt gì không nữa.
“Được thôi, có ai đi cùng không?”
【Có ai? Chỉ có cậu với mình thôi! Kêu thêm tụi kia làm gì cơ chứ? Một lũ vừa hôi vừa chán, kêu tụi cậu ấy đi làm bóng đèn chắc?】
【Không được, phải kiếm cớ cậu ấy tụi cậu ấy không đi được, chỉ có hai đứa mình thôi!】
Tạ Lạc vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ, lôi lôi kéo kéo như mọi ngày. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra:
“Chỉ hai đứa mình thôi, tụi kia đi hẹn hò hết rồi. Có người yêu đúng là thích thật.”
【Mình cũng muốn có người yêu! Thẩm Thẩm bao giờ mới thích mình đây!】
【Trời ơi, làm gay khó quá, mà thích một thằng thẳng lại càng khó hơn!】
Tôi giật giật khóe miệng, giờ thì mình có thể chắc chắn rằng mình nghe được tiếng lòng của Tạ Lạc rồi. Nhưng mà tên này không phải là đại ca sao? Đại ca nhà ai mà lại lắm lời thế này chứ?
Còn “Thẩm Thẩm” là cái gì? Ai mà thích cậu ấy được? Tôi là Thẩm Tu đây!
Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi thực sự đã nghe được suy nghĩ của Tạ Lạc.
Nhưng Tạ Lạc là đại ca danh xứng với thực. Cậu ấy học chuyên ngành bơi lội, cao tận một mét chín, thân hình săn chắc. Nhà có tiền có thế, ngày đầu nhập học đại học đã đánh nhau với bạn cùng phòng, sau đó bị chuyển sang phòng tôi và trở thành bạn cùng phòng với tôi luôn.
“Vậy hai đứa mình đi thôi.”
【Yeah!】
Khi đi ăn với Tạ Lạc, tôi tự nhủ không được uống rượu. Với tửu lượng một ly liền gục của tôi, uống vào kiểu gì cũng có chuyện!
“Cậu không uống à?”
【Thẩm Tu không uống, làm sao mình có thể cõng cậu ấy về được đây!】
“Không uống đâu, uống là say, lúc đó về phòng kiểu gì cũng phiền phức lắm.”
“Gọi xe thôi, tôi dìu cậu về.”
【Không phiền đâu! Tôi cõng cậu bao lần rồi, sao mà phiền được!】
Hóa ra bao lần tụ tập ở phòng trước đây, mỗi lần tôi say xỉn đều là Tạ Lạc cõng tôi về à? Tạ Lạc khuyên tôi uống một ly cậu lần, nhưng tôi kiên quyết không uống.
Thực ra trong lòng tôi rối lắm. Đột nhiên nghe được tiếng lòng của thằng bạn cùng phòng, lại còn biết cậu ấy thích mình, làm sao mà không rối cho được? Không biết phải đối diện với Tạ Lạc thế nào.
cậu ấy là ra ngoài uống mừng chiến thắng, vậy mà cuối cùng cả hai đứa đều tỉnh tôi trở về phòng.
Trên đường về, Tạ Lạc có vẻ không vui:
【Nói ra uống mà chẳng uống gì cả, sao lại thế chứ, cơ hội tiếp xúc gần gũi khó khăn lắm mới có được cũng tan tành.】
【Thẩm Tu khôn ra rồi, không có người khác là không uống với mình.】
【Cậu ấy ghét mình à? Về phòng mình sẽ cất hộp màu của Thẩm Tu lên kệ cao nhất, để cậu ấy cầu xin mình lấy xuống giùm!】
Trời đã tối, ánh trăng mờ ảo len qua cửa xe. Bác tài xế đang mở tương thanh của Quách Đức Cương, tiếng cười sảng khoái vang lên, nhưng tôi chỉ thấy bóng cây loang lổ phủ lên mặt Tạ Lạc. Một đứa to xác như thế, co ro trong góc xe, trong lòng lẩm bẩm cậu ý định xấu xa.
“Tạ Lạc, mình say xe rồi.”
“Bác tài ơi mở cửa sổ đi, bạn cháu say xe rồi.”
“Cậu dựa vào vai mình này, bảo cậu ăn chút gì đó đi thì không chịu, cứ uống mỗi cái nước cam chết tiệt kia!”
【Quả nhiên mình vẫn có ích, Thẩm Tu vẫn cần mình mà!】
Tôi không say xe đâu, chỉ thấy cậu ấy ngồi một mình ở đó trông tội tội, như một chú cún lớn vậy.
CHƯƠNG 2
Sáng hôm sau tôi không có tiết nên ngủ một mạch đến mười giờ mới dậy, vừa mở mắt đã thấy bữa sáng trên bàn.
Mở điện thoại ra xem, Tạ Lạc nhắn cho tôi cả đống tin:
【Bữa sáng để trên bàn cho cậu, dậy thì ăn đi nhé.】
Tôi nhìn qua, là bánh bao và sữa đậu nành ở căng tin số ba mà tôi thích, nếm thử một miếng, ngọt đúng gu.
【Cậu xem, dưới ký túc có con mèo mập. Mèo cam béo, chắc là đến đợi cậu đó, dậy thì xuống cho cậu ấy ăn đi.】
Mèo cam béo là mèo hoang của trường, có lẽ vì tôi hay cho cậu ấy ăn mà từ “mèo cam” giờ thành “mèo cam béo”.
Đang ngồi trong phòng gặm bánh bao thì bạn cùng phòng Từ Giang về.
“Ơ, cậu dậy rồi à. Nhớ ăn bữa sáng Tạ Lạc mua cho nhé, cậu ấy dặn cậu lần rồi.
“Đúng là đỉnh thật, cậu ấy chăm cậu như chăm vợ bé vậy. Tớ thấy hay là hai cậy yêu nhau luôn đi.”
Câu này tôi nghe không phải lần đầu, nhưng thường thì tôi chỉ cười haha rồi đấm cho thằng bạn một cái là xong. Tạ Lạc đúng là chăm tôi thật, ban đầu tôi còn tưởng cậu ấy nhiệt tình, đối xử tốt với ai cũng vậy, kiểu tốt một cách bá đạo. Nhưng từ khi nghe được tiếng lòng của cậu ấy thì tôi liền hiểu ra rồi.
Tôi thu dọn một chút rồi ôm thức ăn cho mèo xuống lầu. Chưa thấy Tạ Lạc đâu mà đã nghe tiếng cậu ấy trước:
【Không biết Thẩm Tu dậy chưa, ăn sáng chưa nữa.】
【Hê hê hê, nhưng nghĩ lại cũng không lỗ. Tuy hôm qua không cõng được Thẩm Tu, nhưng cũng được cậy ấy dựa vào vai rồi!】
【Hê hê hê, mình đúng là có chút tài năng diễn xuất đây.】
Tôi xoa xoa tai, không ngoài dự đoán, cách đó mười mét là Tạ Lạc đang ôm một cuốn sách.
“Chào cậu, cậu cũng đang cho mèo ăn à?”
Tôi ngẩng lên, thấy một cô gái cầm túi thức ăn mèo nhỏ, cười tươi chào tôi.
Ngay lập tức, tôi tưởng tai mình sắp điếc luôn:
【Á á á! Con nhỏ này từ đâu ra vậy, tìm Thẩm Tu làm gì!】
Tôi cứ tưởng chân dài học bơi lội chỉ giỏi trong nước, ai ngờ trên cạn cũng nhanh thế. Tạ Lạc bước nhanh như bay, thoắt cái đã đứng cạnh tôi:
“Sao thế? Quen à?”
【Cậu thử cậu ấyi quen xem! Không được cậu ấyi quen đâu nhé!】
【Trời ơi, mình còn chưa cua được mà đã có con nhỏ đến quấy rầy Thẩm Tu rồi!】
Cô gái kia thấy bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện thêm người, vội lắc đầu bảo không quen, rồi kéo bạn mình đi mất.
“Cậu vừa chặt đứt số đào hoa của mình rồi đấy.”
Câu này của tôi rõ ràng là đang khiêu khích.
“Sau này đền cậu một mối.”
【Đền mình cho cậu luôn này, hê hê.】
Tôi biết ngay thằng này kiểu gì cũng cậu ấyi cậu câu mắc cười này, tôi cho mèo ăn xong thì đi luôn. Tạ Lạc về phòng bảo tôi rằng hôm qua đội thắng trận, hôm nay lại tụ tập ăn uống.
“Cậu không phải cậu ấyi hôm qua đã ăn mừng rồi à?”
“À, đúng rồi, hôm qua tụi cậu ấy không đến, hôm nay làm lại lần nữa.”
【Mình đâu thể cậu ấyi hôm qua là mình cố ý được.】
【Trời ơi, phiền quá, tụi kia kiểu gì cũng uống rượu, để tụi cậu ấy thấy Thẩm Tu say thì chết mình!】
Tôi thầm nghĩ, anh trai à, đừng yêu tôi quá thế chứ.
Tối đó, đội bóng tụ tập đúng là có uống rượu, chơi trò cũ rích “Thật hay thách”. Lúc chai rượu chỉ vào tôi, tôi chọn thật lòng.
“Cậu thích ai chưa?”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng lòng Tạ Lạc cậu ấy đùng đùng:
【Có không, có không? Chết tiệt, không biết có hay không đây!】
“Có.”
Mọi người tiếp tục hỏi là ai, tôi bảo đó là câu thứ hai rồi.
【Ai vậy, ai vậy! Rốt cuộc cậu thích ai cơ chứ!】
【Á, mình to xác thế này ngày nào cũng lượn lờ trước mặt cậu ấy mà cậu ấy không thấy! Lại đi thích người khác!】
【Tốt lắm!】
Tôi thấy Tạ Lạc uống hết ly này đến ly khác, vội vàng giữ tay khi cậu ấy định rót thêm:
“Đừng uống nữa, tớ hơi chóng mặt rồi. Cậu mà say, hai đứa mình ngủ ngoài đường mất.”
“Ừ.”
【Quan tâm mình đúng không! Thẩm Tu sợ mình uống say đây mà!】
【cậu cái người thích vớ vẩn gì đó, mình mới là quan trọng nhất đúng không!】
Ly rượu vừa nãy làm đầu tôi hơi quay cuồng. Giờ lại nghe Tạ Lạc lải nhải trong lòng, đầu càng đau hơn:
“Cậu yên tĩnh chút đi, đừng ồn ào.”
Tôi tưởng câu này sẽ khiến cậu ấy im lặng, ai ngờ lại phản tác dụng!
【Mình yên, mình yên.】
【Ôi, làm phiền Thẩm Tu nhà mình rồi.】
【Đã bảo không nên chơi với đám này, cứ chơi là uống, xem Thẩm Tu nhà mình say thế kia kìa.】
Cậu ấy ồn ào thật sự!
CHƯƠNG 3
Tôi học mỹ thuật, có lúc vẽ tranh nhập tâm quá là quên cả thời gian. Phòng vẽ của trường hơi xa, gần đây lại đang sửa chữa nữa.
Nhiều lần tôi vẽ quên giờ, đều là Tạ Lạc đến tìm tôi.
“Thẩm Tu, trời mưa rồi, có mang ô không?”
Tôi nhìn ra ngoài, đúng là mưa thật, mà tôi lại không mang ô:
“Không có.”
“Mình đi đón cậu.”
Nếu tôi không nghe được tiếng lòng của Tạ Lạc, có lẽ tôi sẽ nghĩ cậu ấy là một thằng bạn đáng tin cậy. Nghĩa khí, ngoại hình cũng sáng sủa.
Đáng tiếc thay, tôi coi cậu là anh em, còn cậu lại muốn cua tôi!
Ngoài cửa sổ, mưa rơi lẫn với ánh trăng, không biết là ánh đèn đường hay ánh trăng sáng. Tôi nghĩ chắc là ánh trăng mờ ảo làm tôi rối trí, chứ không sao lúc Tạ Lạc cúp cậu, tim tôi lại đập thình thịch thế này.
Bút vẽ như đang nhảy múa, đầu óc tôi cũng hỗn loạn.
Lúc Tạ Lạc gọi lại, tôi vừa đặt bút xuống. Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ lẫn lộn. Dưới ánh trăng, qua màn hình điện thoại, tôi nhìn thấy người trong bức tranh của mình.
“Mình đến dưới lầu rồi, xuống đi.”
Tôi thò đầu ra nhìn, Tạ Lạc mặc áo khoác xanh đậm. Nhìn kỹ thì tôi cũng có một cái, chính xác là hai đứa từng cùng mua.
Tôi xuống lầu, tháo bức tranh trên giá vẽ xuống:
“Tặng cậu.”
“Vẽ mình à? Cảm ơn nhé.”
【Wow wow wow! Thẩm Tu vẽ tranh cho mình, haha, haha, haha!】
【Về phải đóng khung cái này, ngày nào cũng ngắm trăm lần mới được!】
Tạ Lạc đi bên cạnh tôi, vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không giống điệu bộ điên cuồng trong lòng.
“Đưa ô cho mình.”
“Ờ, hỏng rồi.”
“Hỏng rồi cậu cầm làm gì?”
“Lúc ra khỏi cửa mới phát hiện hỏng.”
Tạ Lạc vung tay ném cái ô vào thùng rác:
【Thông minh như mình, giờ có thể cùng Thẩm Tu che một ô rồi.】
Thế là hai đứa, một đứa gần một mét tám, một đứa một mét chín, cùng chen dưới một cái ô đơn về phòng. Hậu quả của trò nghịch dại này là nửa đêm Tạ Lạc lên cơn sốt.
Tôi là “thủ phạm” khiến Tạ Lạc sốt, dù xét về lý hay tình tôi cũng phải chăm cậu ấy. Tôi đưa Tạ Lạc đến phòng y tế, đợi mọi thứ ổn thỏa thì nằm gục bên cạnh cậu ấy ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ, tôi nghe thấy tiếng Tạ Lạc:
【Thẩm Tu dễ thương thật, ngủ vẫn chảy nước miếng như hồi nhỏ.】
Tôi lau miệng, không có thật, đồ lừa đảo.
Hồi nhỏ? Hai đứa từng quen nhau lúc nhỏ à?
【Thẩm Tu ngủ rồi, tôi hôn trộm một cái chắc không bị phát hiện đâu nhỉ.】
Tôi giả vờ ngủ không yên, động đậy một chút.
【Thẩm Tu ngủ không thoải mái, có nên bế cậu ấy lên giường không.】
Tôi mở mắt, chạm ngay ánh mắt Tạ Lạc, hai đứa nhìn nhau bốn mắt.
“Cậu tỉnh rồi…”
“Tạ Lạc, ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh.”
“Mình không có, mình chỉ nghĩ…”
Tôi ngắt lời lần hai, “Mình biết.”
Từ khi biết tâm tư của Tạ Lạc, hai đứa ít khi ở riêng với nhau. Tôi không phải gay, nhưng với tình cảm của Tạ Lạc, tôi cũng không quá bài xích, thậm chí còn hơi rung động.
Nhưng cả tôi và Tạ Lạc đều là con một trong nhà, con đường này không dễ đi, quá khó đi.
Hơn nữa, vừa nãy Tạ Lạc cậu ấy nói “hồi nhỏ”, hồi nhỏ nào cơ chứ?