PHẦN 6
CHƯƠNG 21
Hắn bị trúng độc mù hai mắt, tay chân bị đánh gãy, chịu trọng hình, thân tàn ma dại.
Nhưng hắn cắn răng khẳng định không liên quan đến chưởng môn, người trong võ lâm chỉ nhận được câu “Tất cả là do ta”.
Họ muốn hắn phải chịu hình công khai. Giết phó chưởng môn trước bàn dân thiên hạ, cũng là tát một cái vào mặt phái Thanh Thành.
Không ai ngờ, ngày đó, chưởng môn đến.
Một mình đến.
Y xuất hiện với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, chẳng rõ đã trải qua bao trận đánh.
Nhưng khi Lạc Tử Kỳ, thiên hạ đệ nhất, đứng trên mái nhà, tất cả đều khiếp sợ.
Không ai ngờ y dám cướp pháp trường.
Phó chưởng môn liều đến chết chỉ mong bỏ xe giữ tướng, vậy mà y lại đến cướp pháp trường!
Phó chưởng môn bị đè quỳ dưới đất, nghe xung quanh im phăng phắc, trong đầu bỗng nhiên ùa về cảnh tượng từ nhiều năm trước.
Người ấy đứng ra, chắn trước hắn, tay cầm kiếm, ngạo nghễ nhìn đời, chẳng sợ trời chẳng sợ đất.
CHƯƠNG 22
“Rồi sao nữa?” – Ta hỏi.
Người bán cua nhặt cua lông bỏ vào chậu sắt cũ một cách thành thạo, cân ký, tiếp lời: “Thiên hạ đệ nhất đâu phải nói chơi. Chưởng môn một mình địch vạn người, chẳng biết giết bao nhiêu, cứu được người ra. Đằng sau có kẻ hét: ‘Lạc Tử Kỳ, uổng cho ngươi là minh chủ võ lâm! Uổng cho ngươi là thiên hạ đệ nhất! Ngươi còn xứng đáng gọi là hiệp khách sao?’ Lạc Tử Kỳ lập tức vứt thanh kiếm danh bất khả xâm phạm kia, tiện tay kéo một con ngựa, ôm phó chưởng môn quay đầu rời đi. Từ đó không xuất hiện trên giang hồ nữa.”
Ta tưởng tượng ra, trong ngày gió tanh mưa máu ấy, chưởng môn bỏ lại giang hồ máu chảy thành sông sau lưng, trước ngực lại là mùa xuân ấm áp.
Họ chạy rất xa, chưởng môn ghìm ngựa, phó chưởng môn khóc òa. Hắn mất đi tất cả những gì nhẫn nhịn xây dựng cho cả hai, nhưng đổi lại được lần đầu nghe hơi thở gấp gáp của người đó, chạm vào hơi ấm của y.
Hắn bật khóc: “Ta là Triệu Tư Tề!”
Giọng Lạc Tử Kỳ rất bình tĩnh: “Ừm, Tư Tề.”
Hắn khóc lớn hơn: “Ta là Triệu Tư Tề!”
Lạc Tử Kỳ nói: “Ừm, Tư Tề.”
Với Lạc Tử Kỳ, đó là ba chữ y viết trên thẻ tre mười tám năm trước.
Với Triệu Tư Tề, đó là nỗi nhớ mãi không quên, cuối cùng cũng có hồi âm.
CHƯƠNG CUỐI
Câu chuyện hay thật, nhưng ta không quên việc quan trọng: “Ơ ơ ơ! Sao ngươi cân thiếu thế!”
Người bán cua còn hùng hổ hơn: “Ta không nhìn thấy! Mắt ngươi mù à!”
Lúc này ta mới để ý, mắt hắn tuy sáng rực, nhưng không có tiêu điểm.
Người đàn ông bên cạnh hắn ngồi trên ghế nhỏ buộc cua bằng dây, lúc này ngẩng đầu, điềm tĩnh ném một con cua vào giỏ.
Khí chất lạnh lùng như cao thủ.
“Sao ngươi lại bù cho hắn hai lạng cua? Ngày tháng sau này sống sao nổi?! Củi gạo dầu muối cần tiền đấy! Mái nhà lại dột ngươi có biết không!” Người bán cua càm ràm không ngừng.
Ta cũng không hài lòng: “Cho thêm vài con đi, ta trả tiền mà.”
“Cua này để bọn ta ăn!” Người đàn ông nói xong, nắm tay người bán cua, xách hai cái ghế nhỏ và một thùng cua, dọn hàng về nhà.
“Khó khăn lắm mới chữa khỏi, sau này đừng giả mù nữa.” Người kia khẽ nói.
“Không buôn bán gì hết nữa!”
Ta nghĩ, có lẽ họ là bạn đời của nhau.
—
HOÀN