PHẦN 5
CHƯƠNG 16
Hôm sau, hắn đến kho kiểm đếm than, tình cờ gặp kiếm khách thong thả bước qua.
Hai người lướt qua nhau, kiếm khách cười: “Chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.”
CHƯƠNG 17
Sáng ngày thứ ba, phó chưởng môn thấy trong phái yên ắng hẳn. Đệ tử dưới trướng cũng cung kính, việc hắn giao không ai cản trở nữa.
Hắn gọi người hỏi, hóa ra đêm qua, chưởng môn không biết nghe được câu “Chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi” từ đâu, lập tức mời kiếm khách xuống núi.
Chưởng môn nói: “Các hạ làm khách ở núi Thanh Thành, phó chưởng môn của bổn phái không biết đắc tội chỗ nào, ta thay mặt hắn xin lỗi.”
Chưởng môn lại nói: “Giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nếu tiếp đãi không chu đáo, các hạ nên tìm nơi khác. Người đâu, tiễn khách.”
Phó chưởng môn nghe xong, ngồi thừ ra hồi lâu, gãi mặt: “Thế này sao được!”
Hắn đứng dậy xoay vòng trong phòng.
Xoay xong, mắt sáng rực hỏi: “Chưởng môn ăn chưa?”
Đệ tử đáp: “Chưởng môn bế quan rồi.”
Phó chưởng môn hơi thất vọng, nhưng lập tức phấn chấn: “Y sắp đột phá tầng tám rồi! Từ khi phái Thanh Thành lập phái đến nay, chưa ai luyện đến tầng này! Mau mau mau mma, thêm đùi gà cho y!”
Chưởng môn bế quan hai năm, phó chưởng môn học nấu thuốc bổ.
Ngày nào cũng hầm canh, thêm đùi gà cho y.
Hắn phát hiện chưởng môn không thích ăn nấm hương. Canh mang vào có lát nấm hương thế nào, mang ra vẫn nguyên thế ấy.
“Đừng kén ăn chứ!” Lần này phó chưởng môn lén bỏ hai lát.
Lúc mang canh về, nấm hương đã hết.
Trong lòng phó chưởng môn vui mừng khôn xiết, mà lại kín đáo.
CHƯƠNG 18
Phó chưởng môn tự nhận thấy mình rất ăn ý với chưởng môn. Chưởng môn nên chuyên tâm võ học, làm thiên hạ đệ nhất, còn việc vặt, cứ để hắn lo.
Thế là nhân lúc chưởng môn sắp xuất quan, hắn sưu tầm tranh mỹ nhân khắp nơi, gửi vào cho y.
Ý của hắn là: Ngươi chọn trước đi, chọn xong ta đi đặt lễ hỏi, lúc ngươi xuất quan là thành thân luôn.
Đệ tử giao cơm hai năm run rẩy nói, tranh đều bị vứt ra ngoài hết.
Phó chưởng môn tuy ít gặp chưởng môn, nhưng quen biết hơn chục năm, chưa từng thấy y nổi giận.
Hắn nghĩ y đang ở giai đoạn quan trọng, tự trách mình, chạy đến trước cửa phòng chưởng môn quỳ xin lỗi. Cuối cùng, trước khi đi, hắn còn đứng sát vào cửa nói: “Ngươi bảo không cưới thì không cưới, đừng giận, lỡ mà tẩu hỏa nhập ma thì khổ.”
Trong phòng im phăng phắc.
Tối đó, phó chưởng môn không bỏ nấm hương vào canh.
Chưởng môn được đằng chân lân đằng đầu, nửa tháng không ăn mướp đắng.
CHƯƠNG 19
Chưởng môn xuất quan muộn nửa năm, bốn phương chúc mừng. Nghỉ ngơi vài ngày, y lại ra giang hồ hành hiệp.
Phó chưởng môn chỉ “ờ” một tiếng, xếp quần áo cho y, chẳng nói gì.
Danh tiếng lẫy lừng, gánh vác thương sinh, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn.
Có lẽ đợi đến khi cả hai già đi, chưởng môn tìm được một đồ đệ thiên tài, còn hắn tìm được một kẻ tâm tư tỉ mỉ cẩn thận giống mình, hai người có thể rảnh rỗi uống rượu, trò chuyện.
CHƯƠNG 20
Chưởng môn chưa về, giang hồ nổi sóng.
Phái Thanh Thành cây to đón gió, bị kẻ xấu hãm hại.
Đối thủ tính toán từng bước, khí thế hung hãn, quyết tâm khiến chưởng môn thành ma đầu.
Hắn dùng hết mối quan hệ, mọi thủ đoạn, nhưng không phá được cục diện.
Hết cách, hắn đành cúi đầu nhận tội trước mọi người: “Là ta làm, ta mới là kẻ thông đồng với ma giáo, ta mới là ma đầu.”
Hắn biết, mười đại hiệp thì chín người không chết dưới tay ma giáo, mà chết trong giang hồ. Đây không phải chiến trường của chưởng môn, mà là của hắn. Hắn không mưu mô bằng người ta, hắn chịu thua, nhưng chưởng môn không thể thua. Tất cả hy vọng của hắn đều đặt trên người chưởng môn.
Hắn cởi bỏ áo phó chưởng môn.
Năm xưa, bộ áo trắng này giống hệt của chưởng môn, chỉ khác là áo chưởng môn có thêu viền xanh ở tay áo và cổ áo, còn của hắn thì không. Họ đứng cạnh nhau, như một cặp song sinh.
Hắn nghĩ, kiểu sóng vai này từ nay không còn nữa. Giờ nhớ lại, hóa ra cả đời chỉ có một lần.