PHẦN 4
CHƯƠNG 13
Lần này chưởng môn đi rất lâu.
Phó chưởng môn ở núi Thanh Thành như ngồi trên đống lửa.
Nhưng hắn không thể đi cùng, chưởng môn không ở đây, hắn là chỗ dựa duy nhất của phái Thanh Thành. Dù sốt ruột, hắn vẫn phải an ủi đám đệ tử: “Không sao, chưởng môn chúng ta chắc chắn thắng!”
Thắng thì thắng thật, nhưng mọi người về hết, chưởng môn vẫn chưa về.
Họ nói minh chủ và giáo chủ đấu ba ngày ba đêm, rồi cùng rơi xuống vực.
Núi Thanh Thành chìm trong không khí ảm đạm.
Chỉ có phó chưởng môn cười nói: “Vậy chắc y gặp được cao nhân dưới vực, được truyền hết võ công rồi.”
Nói xong, vào phòng thu dọn hành lý, nước mắt rơi lã chã.
Ra ngoài, hắn sắp xếp việc trong phái, mời thần y, không quản ngày đêm, dẫn người đến Tây Vực. Trèo núi tuyết, bện dây leo, xuống vực sâu nghìn trượng.
Chẳng ai biết hắn làm sao mà cõng được chưởng môn lên.
Xuống núi, tá túc nhà dân, áo cũng không kịp thay, trông nom chưởng môn nửa tháng.
Cuối cùng thì chưởng môn không còn sốt cao nữa.
Lúc này, tin tức báo đến, đệ tử ngoại môn trong phái làm phản, phó chưởng môn lại vội vã lên đường.
Đệ tử nói: “Chưởng môn vài ngày nữa sẽ tỉnh, đợi ngài ấy khỏe lại rồi cùng về chẳng tốt hơn sao?”
Phó chưởng môn trầm mặt: “Chuyện này tuyệt đối đừng để y biết. Nếu y hỏi vì sao ta về… Thôi, đừng nói ta từng đến.”
Phó chưởng môn tuy khéo léo, giỏi giao tiếp, có thể nói cả tối mà chẳng có câu nào thật, nhưng trước chưởng môn, hắn chưa bao giờ nói dối.
Thế thì thà không nói còn hơn.
CHƯƠNG 14
Phó chưởng môn tạo một cuộc thanh trừng lớn ở núi Thanh Thành, giết không ít người. Họ chỉ vào mặt mắng hắn lạnh lùng tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, hắn thầm nghĩ, chẳng phải họ cũng lạnh lùng tàn nhẫn sao?
Cùng là sư huynh đệ, không thích ngày tháng yên ổn, lại muốn tương tàn.
Phó chưởng môn không nói ra, nhưng trong lòng rất đau đớn. Hắn còn nhớ ngày xưa cùng đá cầu với họ, nhưng giờ đây họ đều bị hắn tự tay giết chết.
Đến khi chưởng môn về, hắn chẳng dám ra đón.
Như nhiều năm trước ở mật viện, trên tay dính máu, hắn thấy tự ti và áy náy.
Lần này chuyện lớn thế, chưởng môn chắc chắn biết thủ đoạn của hắn.
Hắn lo lắng bất an, nhưng chưởng môn lại rất vui. Nghe nói, chưởng môn đưa về một tri kỷ từ Tây Vực. Một kiếm khách trẻ tuổi, cứu y một mạng, hai người sản sinh đồng cảm, bàn luận kiếm đạo. Ngày ngày trò chuyện, bảy ngày không ra ngoài.
Phó chưởng môn thở phào. May mà chưởng môn chẳng để tâm gì, chắc cũng không quan tâm đến việc hắn làm.
Nhưng rồi hắn lại thoáng buồn.
Thật ra hắn chẳng muốn trò chuyện gì với chưởng môn. Hắn không nghiên cứu võ học, không hợp để ngồi bàn giải thế sự đạo lý. Tối nào hắn cũng chỉ ngồi trong phòng tính toán xem tháng này tiêu bao nhiêu, tháng sau tiết kiệm chỗ nào, may thêm vài bộ đồ mới cho chưởng môn. Nếu để chưởng môn thấy, chắc cũng chê cười hắn.
Chưởng môn cao vời vợi như sao xa, hắn không có ý định gần gũi.
Phút chốc bỗng nhiên nhớ đến câu nói chưa kịp nói hết khi lần đầu gặp chưởng môn mười mấy năm trước.
“Xin chào, ta tên là Triệu Tư Tề.”
Hắn ngồi một mình dưới hành lang, nhìn cây hoa đào, tự hỏi: [Chưởng môn… có biết tên mình không nhỉ?]
CHƯƠNG 15
Kiếm khách ngày ngày đấu kiếm với chưởng môn, núi Thanh Thành náo động.
Người ta nói rằng kiếm khách xuất thân danh môn, kiếm thuật cao siêu, lại tuấn tú phóng khoáng, đúng là nhân trung long phượng. Chưởng môn muốn giữ hắn ta bên mình, mời hắn ta nắm giữ chức vị Phó chưởng môn.
Phó chưởng môn bao năm quản lý phái lớn, đắc tội không ít người, cộng thêm việc xử lý phản loạn trước đó, danh tiếng càng tệ. Tin vừa đồn ra, bên dưới đã rục rịch, việc hắn làm không còn suôn sẻ như trước.
Phó chưởng môn hơi bồn chồn.
Thật ra hắn rất hiểu chưởng môn. Chưởng môn luôn thưởng thức và kết giao với hào kiệt. Kiếm khách đó và y mới giống một cặp song sinh, chưởng môn muốn giữ hắn ta bên cạnh cũng là lẽ thường.
Thế là hắn chậm rãi thu dọn đồ đạc cá nhân, phát hiện bao năm qua, hắn chẳng sắm sửa gì cho mình.
Hắn lấy quả cầu đá năm xưa từ đáy hòm ra.
Trong lòng chợt thấy buồn da diết.
Hóa ra lăn lộn bao năm, hắn vẫn chẳng khác gì thằng nhóc ngồi trên tường lén nhìn ngày ấy.