PHẦN 3
CHƯƠNG 9
Chưởng môn không ở núi Thanh Thành thì cũng mười lần hết tám.
Mỗi lần y chuẩn bị đi xa, Phó chưởng môn bận rộn cả nửa tháng.
Phó chưởng môn: “Sắp vào đông rồi, mang áo lông chồn cho y.”
Phó chưởng môn: “Lều cũng phải mang, ra ngoài không tìm được chỗ nghỉ thì sao?”
Phó chưởng môn: “Mang thêm ít thuốc trị thương, thêm hương an thần, đốt lên không sợ kẻ xấu thổi khói mê.”
Phó chưởng môn: “Dây buộc ngựa có chưa? Không được để y ngồi bừa dưới đất, lạnh lắm.”
Phó chưởng môn: “Dầu muối tương dấm mang theo một ít, không cần nhiều, giữa nơi hoang dã nướng đồ ăn có thể nêm chút gia vị.”
Phó chưởng môn: “Mang thêm chút rượu tránh hàn nhé?”
Đệ tử chịu không nổi: “Chưởng môn đi hành tẩu giang hồ, chứ có phải đi cắm trại đâu!”
Phó chưởng môn: “Ăn uống không tốt sao mà hành tẩu giang hồ được?!”
Nghĩ lại, hắn lại nghĩ ra ý tưởng mới: “Đồ không mang hết được, thì mua ngoài cũng được, vậy nên tiền phải chuẩn bị đủ.”
Hắn cầm sổ sách, tính toán xem chỗ nào tiết kiệm được, dồn tiền vào tiền trang cho chưởng môn rút dùng dần.
Xong xuôi, hắn sai người mang đồ cho chưởng môn, nhưng chẳng ai dám đi.
Đệ tử nhìn đống hành lý như núi: “Đệ tử thấy chưởng môn sẽ mắng người đấy. Phó chưởng môn, ngài tự đi đi.”
Phó chưởng môn vênh cổ, mặt đỏ bừng: “Ta không đi! Ta không thèm mang cho y đâu!”
Cuối cùng, hắn sai một đệ tử mới nhập môn mang đi.
Đệ tử run rẩy đi, nhảy nhót về.
Phó chưởng môn: “Chưởng môn nói gì? Chưởng môn nói gì?”
Đệ tử đáp: “Chưởng môn chẳng nói gì, nhưng có vẻ vui lắm, còn chia rượu cho bạn, cùng xuống núi luôn.”
Phó chưởng môn thở phào, rồi lại lo: “Chưởng môn mang lắm đồ thế, bất tiện thật, đi với bạn lại còn bị chê cười.”
Thế là phó chưởng môn điên cuồng mua đất khắp nơi, mở phân đàn.
Chỉ một thời gian, phái Thanh Thành mọc lên khắp chốn.
Các phái khác xì xào: “Phái Thanh Thành tham vọng lớn thật.”
Phó chưởng môn thầm nghĩ: “Ở khách trạm bẩn lắm, để chưởng môn ở phân đàn là tốt nhất, dùng đồ nhà là yên tâm nhất.”
CHƯƠNG 10
Thỉnh thoảng chưởng môn gửi thư về, là giấy hoa đào kể chuyện Giang Nam tươi đẹp.
Phó chưởng môn run rẩy hồi âm, lại toàn là chuyện củi gạo dầu muối.
Chưởng môn đành đổi sang gửi đặc sản địa phương.
Phó chưởng môn thích cua mùa thu Động Đình nhất.
Thế là năm nào núi Thanh Thành cũng có cua mùa thu Động Đình.
CHƯƠNG 11
Chưởng môn tuổi còn trẻ, kiếm pháp Ngọc Lam xuất thần nhập hóa, người trong giang hồ thách đấu với y rất nhiều.
Phó chưởng môn có cách đối phó với mấy trận đấu này.
Hắn thuê người đến xem họ đấu kiếm, giơ bảng cổ vũ chưởng môn, hò reo cổ vũ cho y, bất kể kết quả ra sao, trước tiên phải tạo thanh thế đã.
Mà chưởng môn thường không thua.
Phó chưởng môn thuê người làm thơ, viết phú, nhờ nhạc sư sáng tác bài hát, truyền bá ở quê, lan tỏa ở chợ, chẳng mấy chốc ai cũng biết Lạc Tử Kỳ trên núi Thanh Thành lại đánh bại một tên tự cao nào đó. Tiểu thuyết hiệp khách lấy chưởng môn làm nhân vật chính, một sạp ngoài chợ bày cả chục cuốn.
Danh tiếng chưởng môn ngày càng lớn, cao thủ tìm y thách đấu ngày càng ít.
Cuối cùng, đêm trăng rằm, ở đỉnh Tử Cấm, chưởng môn thách đấu thiên hạ đệ nhất.
Họ đấu ba ngày ba đêm, phó chưởng môn ở núi Thanh Thành xa xôi, quỳ trước bàn thờ tổ sư ba ngày ba đêm.
Thắng rồi.
Lần đại hội võ lâm sau, chưởng môn được bầu làm minh chủ võ lâm với số phiếu áp đảo.
CHƯƠNG 12
Phái Thanh Thành mở hội Bách Hoa ở Lạc Dương, mời các đồng đạo võ lâm dự tiệc.
Chưởng môn đứng trước cửa đón khách, phó chưởng môn bận đến chân không chạm đất.
Mời ai, dọn món gì, thuê nhà chỗ nào, treo bao nhiêu thước lụa đỏ trên xà nhà, khách tặng lễ gì, xếp chỗ ra sao, cá này mua ở chợ Đông hay chợ Tây rẻ hơn bao nhiêu, đệ tử Thiếu Lâm và Võ Đang ngồi gần nhau quá dễ đánh lộn… tất cả đều do hắn lo. Hắn vừa may áo trắng mới, chưa kịp mặc quá một canh giờ đã bị võ tăng Thiếu Lâm làm đổ rượu vào.
Vất vả dẹp loạn hai bên, mọi người đã yên vị, chưởng môn đã lên sân khấu. Phó chưởng môn đang căng tai nghe y phát biểu lần đầu với tư cách minh chủ võ lâm, thì hậu viện bốc cháy. Hắn hoảng hốt, chạy ra hậu viện, xắn tay áo dập lửa cùng các đệ tử.
Hắn đang mặt mày lem luốc xách thùng nước, thì nghe từ tiền sảnh, chưởng môn cất giọng: “Trước tiên, ta muốn cảm ơn phó chưởng môn.”
Hắn ngẩn ra.
“Tiếp theo, ta muốn cảm ơn phó chưởng môn.”
Hắn càng ngẩn hơn.
“Cuối cùng, ta muốn cảm ơn phó chưởng môn.”
Phó chưởng môn bị người phía sau đụng phải, áo mới lại ướt nhẹp.
Lần đầu phát biểu với tư cách minh chủ võ lâm của chưởng môn mà lộn xộn thế này.
Nhưng trong lòng hắn lại rất vui.
Ở hậu viện nơi chưởng môn không thấy, hắn múc một bát nước to, xem như rượu, uống cạn.
Kính y là minh chủ võ lâm, thiên hạ đệ nhất.
Khoảnh khắc vinh quang này là của cả hai, dù hắn không đứng trên sân khấu, không có tên, thậm chí cả thiên hạ ngoài hắn chẳng ai biết, nhưng vinh quang này thực sự thuộc về cả hai người.
Từ năm mười ba tuổi gặp y, hắn đã chờ tới ngày này.
Hắn chưa từng tận mắt thấy giang hồ, nhưng giang hồ của chưởng môn có hắn dốc hết sức mình.