PHẦN 2
CHƯƠNG 4
Sau đó, hắn thường cố ý hoặc vô tình nghe ngóng rất nhiều về Lạc Tử Kỳ.
Sinh ra trong danh môn, căn cốt tuyệt vời, mới mười ba tuổi đã là gương mặt nổi bật trong phái, ngay cả các tiền bối cũng chỉ có sư phụ và sư thúc đủ sức đấu kiếm với y. Lại thêm phẩm chất đoan chính, y được chọn làm chưởng môn đời tiếp theo của núi Thanh Thành, chắc chắn sẽ trở thành một huyền thoại mới trên giang hồ.
Không ai dám nói, nhưng ai cũng mong chờ, chờ Lạc Tử Kỳ trưởng thành, trở thành thiên hạ đệ nhất.
Nghe xong, hắn chẳng còn sức mà ghen tị, chỉ ngẩn người ngồi đó, nghĩ: “Đây mới là cuộc đời.”
Cuộc đời mà hắn hằng mơ ước.
Hắn bắt đầu sinh ra một sự quan tâm kỳ lạ với Lạc Tử Kỳ: hắn cảm thấy y là một phiên bản khác của mình, một phiên bản không chịu bất kỳ bất hạnh nào. Y có khởi đầu tốt, tài năng xuất chúng, gia cảnh giàu có, không bị gãy chân, không chịu đói, có thầy giỏi bạn hiền, có quý nhân giúp đỡ, như thể cả trời đất đều nâng đỡ y đứng trên đỉnh võ lâm, không gì cản nổi.
Hắn bỗng ngộ ra tại sao mình phải chịu khổ sở thế này. Hắn run rẩy nghĩ rằng thế đạo thật công bằng, số Lạc Tử Kỳ quá tốt, nên trên đời này phải có một phiên bản khác của y chịu khổ, như hai mặt của một tấm gương.
Hắn cảm thấy vậy cũng tốt.
[Nếu phải khổ, cứ để con khổ là được.] Hắn quỳ trước bàn thờ tổ sư, thầm cầu: “Lạc Tử Kỳ phải bình an, thuận buồm xuôi gió, trở thành thiên hạ đệ nhất.”
Điều hắn không làm được, hắn sẽ cầu nguyện cho Lạc Tử Kỳ làm thay.
Hắn đặt tất cả hy vọng lên người Lạc Tử Kỳ.
CHƯƠNG 5
Sau khi đứng xem sư thúc đấu kiếm với Lạc Tử Kỳ một lần nữa, hắn nói với sư phụ rằng mình không muốn luyện võ nữa.
Dù chỉ là đệ tử danh nghĩa, nhờ sư thúc, hắn vẫn có thể nói chuyện với sư phụ.
Sư phụ hỏi: “Thế con muốn làm gì?”
Cậu đáp: “Con chẳng có chí lớn, chỉ muốn chăm sóc cơm nước sinh hoạt cho sư phụ, tận hiếu với người.”
Sư phụ thở dài, đồng ý.
Ban đầu đúng là chăm sóc cơm nước, rửa tay nấu canh, chạy việc vặt cho chưởng môn. Trong phái lớn như vậy, ai cũng quen mặt hắn, còn hắn lại nắm rõ lai lịch từng người.
Dần dần, hắn bắt đầu ra vào kho. Hôm nay dùng bao nhiêu tiền để đúc sắt, ngày mai trang viên thu bao nhiêu tiền thuê. Sư phụ nói: “Con tính toán giỏi, mắt cũng tinh.” Thế là cho cậu vào mật viện, sắp xếp và chép lại bí kíp võ công.
Rồi sau đó, hắn theo chưởng môn ra ngoài gặp khách.
Toàn là tiền bối có tiếng trên giang hồ, ai ai cũng cười nói khen ngợi Lạc Tử Kỳ trước mặt sư phụ.
Mấy năm nay, Lạc Tử Kỳ ra ngoài hành tẩu giang hồ cùng sư thúc, danh tiếng vang xa.
Tiếng thơm vang từ trong ra ngoài.
Hắn mừng thầm trong lòng.
Nhà ta có con đã lớn, ấy là Lạc Tử Kỳ trên núi Thanh Thành.
CHƯƠNG 6
Năm Lạc Tử Kỳ mười tám tuổi, cuối cùng cũng về núi Thanh Thành một chuyến.
Hắn phấn khích lắm, lén dùng vải gấm Vân Cẩm mới nhập kho may cho y một bộ đồ mới. Còn ít vải thừa, hắn tự làm cho mình một cái đai lưng. Hắn không được mặc áo của đệ tử chưởng môn, đành mượn chút niềm vui của Lạc Tử Kỳ vậy.
Hắn còn chuẩn bị một bình rượu, định nhân lúc đông người náo nhiệt, kính y một ly.
Lần này hắn không thể lúng túng như năm mười ba tuổi, hắn phải trịnh trọng nói tên mình, bày tỏ sự ngưỡng mộ từ lâu với y.
Nhưng trong phái đột nhiên xảy ra chuyện.
Tâm pháp nội công Lạc Tử Kỳ yêu cầu lại có vài trang bị sai. May mà trước khi rời mật viện, hắn đã từng lật xem qua, hắn từng chép tay cuốn tâm pháp này, vẫn còn nhớ như in.
Trong mật viện không có bản sao khác, vậy là ngay trong đêm, hắn lập tức chép lại một bản khác, sáng hôm sau sai người gửi đi, rồi âm thầm điều tra những ai từng động vào tâm pháp, bắt được nội gián.
Khi Lạc Tử Kỳ đến mật viện cảm ơn, hắn đang cầm roi dài tra khảo nghiêm khắc.
Lạc Tử Kỳ đứng ngoài cửa nói: “Đa tạ chưởng viện.”
Đây là lần đầu Lạc Tử Kỳ nói chuyện với hắn, nhưng hắn không lên tiếng.
Lạc Tử Kỳ đi ngay sau đó. Cách đó không xa, tiếng nhạc múa rộn ràng, là tiệc đón tiếp y.
Tối hôm ấy, một hắn mình uống hết một vò rượu, nhìn vệt máu trên đai lưng trắng, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Ngoài tiếc nuối, hắn lại ngộ ra một điều: Lạc Tử Kỳ là ánh sáng, còn hắn là bóng tối, nếu đã khác đường, vậy thì tốt nhất đừng quen biết.
Hắn đứng ở dưới nhìn y tỏa sáng vạn trượng là đủ.
CHƯƠNG 7
Chuyện hắn âm thầm trừ khử vài nội gián, sư phụ không tỏ thái độ gì. Sư phụ đã lớn tuổi, chuẩn bị truyền vị cho Lạc Tử Kỳ, chẳng còn tâm trí xử lý việc nhỏ nhặt nữa.
Nhưng vài tháng sau, sư phụ bỗng nhiên gọi hắn đến.
Đến nơi, hắn thấy hai người cùng lứa khác đang đợi trong sân.
Một người xuất thân danh môn, thường theo sư phụ giao thiệp bên ngoài; một người là con nhà giàu, giỏi quản lý tiền bạc.
Ba người hay làm việc cùng nhau, lúc này nhìn nhau, không hiểu ý sư phụ thế nào.
Chẳng bao lâu, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ tiền đường.
Ngẩng lên nhìn, là Lạc Tử Kỳ, bạch y với kiếm bội, đứng trên sảnh như thanh kiếm trong vỏ, không giấu được sát khí.
Y cao hơn, mặt cũng trưởng thành hơn, nhưng đôi mắt vẫn như năm năm trước, tĩnh lặng mà trong trẻo.
Ánh mắt hắn chạm mắt y, hắn vội cúi đầu.
Sau đó sư phụ nói gì, hắn chẳng còn tâm trí nghe, may mà sư phụ sớm cho họ rời đi.
Sư phụ quay lại nói với Lạc Tử Kỳ: “Ba đứa này, một đứa giỏi giao tiếp, một đứa giỏi quản lý tiền bạc.”
“Còn người kia thì sao?”
Sư phụ cười sâu xa: “Nó cái gì cũng dám làm.”
Sư phụ bảo y chọn.
Lạc Tử Kỳ cầm một thẻ tre xanh, nhìn ra ngoài cửa sổ, viết ba chữ.
CHƯƠNG 8
Ngày Lạc Tử Kỳ làm chưởng môn, hắn trở thành phó chưởng môn.
Lạc Tử Kỳ khẽ gật đầu: “Phó Chưởng môn.”
Hắn kính cẩn đáp lại, vừa mừng vừa lo: “Chưởng môn.”
Đệ tử ngoại môn bất bình: “Lạc Tử Kỳ là cái thá gì? Võ công giỏi thì ngon lắm sao?!”
Rồi lại có kẻ xấu cố ý ly gián: “Sư huynh, việc trong phái đều do huynh lo, vậy mà chưởng môn lại là hắn, trên đời còn có chuyện tốt thế sao!”
Hắn đứng cạnh Lạc Tử Kỳ, nhìn hai người cùng mặc áo trắng phiêu phiêu, chỉ khác là áo Lạc Tử Kỳ có thêu viền xanh ở tay áo và cổ áo, còn hắn thì không, lòng thầm nghĩ: Trên đời đúng là có chuyện tốt thế sao?!
Thế là hắn càng hăng hái làm việc vặt.
Lâu dần, mọi người cũng quên mất tên hắn.
Chỉ gọi hắn là “Phó Chưởng môn”.