PHẦN 1
Ta nghe được câu chuyện này từ một người bán cua lông bên đường.
CHƯƠNG 1
Lúc phó chưởng môn còn chưa là phó chưởng môn, hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn trên núi Thanh Thành.
Hắn sinh ra từ vùng quê hẻo lánh. Năm tám tuổi, quê nhà gặp lũ lớn, cả gia đình phải tha hương cầu thực, cha mẹ qua đời trong con hẻm hôi thối ở kinh thành, vậy là hắn thành trẻ mồ côi. Từ đó, hắn lang thang đầu đường xó chợ, học được cách lừa lọc, trộm cắp để sống qua ngày.
Năm mười một tuổi, hắn trộm được một túi tiền nên rất vui, tiện tay cứu một người bị thương nặng, giấu người đó trong con hẻm nơi hắn sống tạm bợ qua ngày. Sau vài ngày, người đó đã sống lại, trước khi đi còn hẹn sẽ quay lại đón hắn.
Hắn cũng chẳng trông mong gì nhiều.
Nhưng người đó thật sự quay lại.
Hôm ấy, hắn nhặt vỏ mía dưới đất, làm ngựa của quan gia hoảng loạn, bị đám người vây đánh tơi bời. Bỗng nhiên, người đó bay từ trên trời xuống, chắn trước mặt hắn, bảo vệ hắn. Lần này người ấy đến, áo gấm ngựa tốt, tay cầm bảo kiếm, đứng trước hắn, ngạo nghễ nhìn đời, không sợ trời chẳng sợ đất.
Hóa ra người ấy là một đại hiệp nổi danh thiên hạ.
Hắn được vị đại hiệp ấy đưa về núi Thanh Thành, tắm rửa sạch sẽ, gột bỏ lớp bùn đất trên người, khoác lên mình bộ đồ đệ tử phái Thanh Thành. Vải mềm mại đến mức hắn không dám chạm vào chính mình. Nhìn vào gương, hắn thấy một tiểu công tử xinh đẹp, hắn mỉm cười, tiểu công tử trong gương cũng cười theo.
Dường như số phận hắn bỗng chốc đã thay đổi.
CHƯƠNG 2
Trên núi Thanh Thành, hắn tu luyện rất chăm chỉ.
Mới nhập môn, hắn dùng một thanh kiếm gỗ nhỏ, mỗi tối trước khi ngủ đều lấy vạt áo lau nó cẩn thận, như thể đang lau một thanh bảo kiếm vô song.
Đại hiệp trở thành sư thúc của hắn.
Từ miệng người khác, hắn biết được kiếm thuật của sư thúc cao siêu thế nào, danh tiếng trên giang hồ ra sao, kẻ thù của sư thúc hiểm ác đến mức nào, nhưng lần nào sư thúc cũng chiến thắng trở về.
Hắn ngưỡng mộ sư thúc đến dường nào.
Hắn cũng muốn làm đại hiệp. Ai nhặt vỏ mía bị người ta đánh, hắn cũng sẽ đứng ra bảo vệ, tay cầm kiếm, ngạo nghễ với đời, chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Ngày sư thúc trở về, hắn ôm thanh kiếm gỗ nhỏ chạy đi gặp y, muốn khoe mấy chiêu kiếm mới học được.
Trong sân, sư thúc đang nói chuyện với sư phụ.
Sư thúc hỏi: “Đứa bé Tư Tề học hành thế nào rồi?”
Sư phụ thở dài: “Nó lớn tuổi quá rồi, chân trái lại từng bị đánh gãy, tập võ rèn sức khỏe thì được, còn mong muốn đạt thành tựu trong võ học thì chỉ là mơ hão. Huống chi, căn cốt nó kém, ngươi và ta đều biết rõ.”
Sư thúc im lặng.
Sư phụ nói: “Ta biết nó đã cứu mạng ngươi, ngươi mang ơn nó, thương nó, muốn báo đáp. Nhưng suy cho cùng, ước mơ của trẻ con cũng chỉ là ước mơ trẻ con thôi. Hôm nay nó muốn làm đại hiệp, ngày mai có khi đã chán. Trên núi Thanh Thành, nó no ấm đầy đủ cũng đã là điều tốt, ngươi đừng tự trách mình nữa.”
Sư thúc thở dài: “Cũng chỉ đành vậy thôi.”
Sư phụ thấy sư thúc buồn, bèn khen hắn vài câu, nói hắn học toán, học văn đều nhanh và giỏi, chẳng bao giờ quậy phá, lại dẻo miệng, hòa thuận với bạn bè cùng lứa, các sư huynh sư tỷ cũng quý hắn.
Nói đến đây, sư phụ nhớ ra một chuyện: “Hôm mừng thọ ta, nó còn lên núi sau tìm cây hương long não đuổi muỗi, tự tay mài thành một bộ cờ tặng ta , chỉ vì ta từng nói lúc chơi cờ bị muỗi đốt.” Sư phụ cười lắc đầu, bất đắc dĩ, “Đúng là con nhà nghèo, lắm mưu mẹo. Mà mưu mẹo nhiều thế, làm sao tập trung luyện võ, kế thừa y bát của ngươi và ta được? Nhưng chỉ cần không đi đường xấu, đời nó cũng chẳng tệ, ngươi đừng lo nữa.”
Sư thúc khẽ đáp: “Vâng.”
Sư phụ nói: “Gần đây, Tử Kỳ đã luyện kiếm pháp Ngọc Lam đến tầng thứ sáu rồi.”
Sư thúc cười rạng rỡ: “Thật sao?”
Sư phụ vuốt râu, cười ha hả.
Những lời sau đó, hắn không nghe nữa, ôm kiếm gỗ lặng lẽ chuồn đi.
Lạc Tử Kỳ là đệ tử của chưởng môn, hắn từng gặp một lần. Lời khen của sư phụ và sư thúc dành cho y, hắn đã nghe cả trăm lần rồi.
CHƯƠNG 3
Lần đầu hắn gặp Lạc Tử Kỳ là khi chơi đá cầu cùng mấy sư đệ, lỡ chân sút quả cầu vào sân sư phụ, mắc kẹt trên cành cây.
Dù là sư huynh, nhưng hắn nhập môn muộn nhất, gia cảnh nghèo nhất, nên việc gì cũng đến tay hắn. Thế là hắn khập khiễng trèo tường vào nhặt.
Trong sân, một thiếu hiệp áo trắng như tuyết đang luyện kiếm.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua đã ngẩn ngơ. Khi định thần lại, hắn nhận ra mình đang khóc.
Lúc đó, hắn đã biết phân biệt kiếm thuật hay dở ra sao. Dường như hắn nhận ra mình không thể nào luyện được như vậy, cả đời cũng không thể, lòng chợt dâng lên nỗi buồn mênh mông.
Nhưng ngoài ghen tị, hắn còn có một niềm vui sâu sắc hơn: [Tuy rằng ta không luyện được, nhưng trên đời này có người luyện được, và ta được tận mắt chứng kiến.]
Dưới sân, thiếu hiệp thu kiếm, ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt y tĩnh lặng mà trong trẻo, phản chiếu hoa đào và trời xanh.
Bị thiếu hiệp phát hiện, hắn lúng túng ngồi trên tường vỗ tay, quả cầu giữa hai tay rơi xuống.
Thiếu hiệp nhặt quả cầu, phủi bụi, đưa lên cho hắn.
Hắn vừa nhận vừa nói: “Xin chào, ta…”
“Tử Kỳ.” Từ hành lang gần đó, một đám thiếu niên thiếu nữ áo trắng phiêu phiêu bước tới, áo có thêu viền xanh tinh xảo, tay cầm kiếm sắc, giống hệt thiếu hiệp kia.
“Đi thôi!” Họ lớn tiếng gọi.
“Đến đây.” Thiếu hiệp đưa quả cầu cho hắn, quay người rời đi.
Hắn chưa kịp giới thiệu bản thân.
Trèo xuống tường, mấy sư đệ lo lắng hỏi: “Có bị ai thấy không? Nếu chưởng môn biết, chúng ta bị mắng chết mất!”
“Chưởng môn thì không, nhưng có người đang luyện kiếm.”
Hắn kể chuyện trong sân cho mấy sư đệ, chúng liếc nhau, ra vẻ hiểu ý: “Ồ, Lạc Tử Kỳ hả.”
Hắn hỏi Lạc Tử Kỳ là ai, mấy sư đệ bĩu môi, mặt đầy ganh ghét: “Đám đệ tử chưởng môn khác với chúng ta lắm. Chúng ta gọi chưởng môn là sư phụ chỉ là trên danh nghĩa thôi. Bọn họ mới thật sự được truyền thụ từng chiêu từng thức từ đại cao thủ. Chứ không như chúng ta, chỉ được dùng kiếm gỗ mục.”