CHƯƠNG 17
17
Tân Trúc nói rằng—cậu ấy đã xuyên vào cơ thể này trước tôi.
Hơn một năm trước, tuyển thủ chuyên nghiệp Tân Trúc rơi vào giai đoạn bế tắc trong sự nghiệp.
Trầm cảm nuốt chửng cậu ấy, và cậu ấy đã kết thúc cuộc đời mình bằng thuốc ngủ.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa—
Không còn là tuyển thủ Tân Trúc.
Mà là cảnh khuyển Tân Ba.
Ngay lúc ấy, Tân Trúc phát hiện một quyển sổ tay mở sẵn trên bàn.
Những dòng chữ quen thuộc đập vào mắt cậu ấy:
“Ương Kim sẽ xuất hiện sau một năm nữa.
“Cậu nhất định phải tham gia chương trình chạy đua sinh tồn đó.”
“Vô số sợi dây số mệnh sẽ dẫn lối cho cậu.”
“Đó là kho báu quý giá nhất của cả hai.”
Chúng tôi gặp nhau.
Một lần nữa.
Dù số phận có rẽ sang hướng nào…
Chúng tôi vẫn luôn tìm về nhau.
[Phiên ngoại – Tân Ba]
Hôm ấy, trên đường đi làm, tôi nhìn thấy một gã đàn ông quẳng một con chó con xuống đường.
Gã bỏ đi, không hề ngoái lại.
Tôi giận đến mức đuổi theo gã suốt ba kilomet—nhưng vẫn không kịp.
Nhìn sinh mạng bé nhỏ run rẩy giữa trời đông, tôi do dự rất lâu.
Lúc đó, tôi không có tiền, ký túc xá cũng không cho phép nuôi động vật.
Không ai muốn nhận nuôi nó.
Cuối cùng… tôi không nhẫn tâm bỏ mặc.
Tôi đưa nó về sở cảnh sát, dựng một chiếc hộp giấy đơn giản làm tổ cho nó.
Tôi đặt tên nó là—Tân Ba.
Ngày đầu tiên, tôi càu nhàu vì nó bẩn, vì nó bám người.
Nhưng ngày thứ hai, tôi đã mua đồ chơi cho nó.
Ngày thứ ba, tôi đan cho nó một chiếc chăn len.
Ngày thứ tư, tôi đăng ký cho nó vào đội huấn luyện cảnh khuyển.
Tân Ba có một khứu giác cực kỳ nhạy bén, có thiên phú làm cảnh khuyển.
Vậy là nó khoác lên mình chiếc áo cảnh sát, cùng tôi vào sinh ra tử.
Chúng tôi đã trải qua vô số ngày tháng bên nhau.
Và một ngày nọ, ai đó trong sở cảnh sát lén đưa nó về nhà nuôi.
Tôi phát điên, tìm nó suốt cả buổi sáng, khóc như một đứa trẻ.
Tôi nhận ra—tôi không thể sống thiếu nó.
Tôi luôn nói với nó một câu, lặp đi lặp lại, nhưng thật ra… cũng là nói với chính mình.
“Tân Ba, gặp được em… là điều tuyệt vời nhất đời tôi.”
Dù là quá khứ, hay hiện tại.
Dù là một con người, hay một linh hồn khác.
Dù là 30 năm trước, hay 30 năm sau.
Chúng tôi vẫn luôn tìm thấy nhau.
Bởi vì… chúng tôi thuộc về nhau.
Mãi mãi.
Truyện đến đây là hết rồi nha cả nhà.
Cảm ơn mọi người đã lắng nghe Cả nhà yêu thấy truyện hay thì cho kênh Nhà Ba Chỉ một like và một sub nhé nếu không hay thì cả nhà lưu video lại để nghe lần nữa nha hì hì. Yêu mọi người!!!