CHƯƠNG 16
16
Tôi tìm thấy một bài báo từ 30 năm trước.
[Nữ đặc cảnh Ương Kim và cảnh khuyển Tân Ba hi sinh khi làm nhiệm vụ, được truy tặng Huân chương Anh dũng. Chính quyền đặc khu ca ngợi: “Cô ấy và nó—quả cảm, vô tư.”]
Bài báo ghi rõ: Toàn bộ con tin đã được giải cứu an toàn.
Tôi đưa bài báo cho Tân Trúc xem, nhẹ nhàng nói:
“Thật ra… 30 năm trước, chúng ta cũng đã thắng rồi.”
Cậu ấy lặng lẽ nhìn bài báo, sau đó nở nụ cười dịu dàng.
“Chị có thể tìm thấy em… đã là chiến thắng lớn nhất rồi.”
Tôi tò mò hỏi:
“Mà này, em nhận ra chị từ lúc nào thế?”
Không cần suy nghĩ, cậu ấy trả lời ngay:
“Ngay từ đầu rồi.
“Khi chị cứ bắt em đi hít xà đơn mỗi sáng ấy.”
Tôi bật cười:
“Ồ, vậy là em đã nhận ra từ rất sớm rồi!”
Cậu ấy gật đầu, nhưng sau đó, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Thực ra, còn một lý do nữa… mới khiến em chắc chắn.
Tôi nheo mắt, tò mò:
“Lý do gì?”
Nhưng cậu ấy lại không chịu nói.
Chỉ liên tục thì thầm những lời mà tôi đã nghe đến phát chán.
Vừa nói, vừa hôn tôi.
“Ương lão sư, em sẽ mãi mãi trung thành với chị.”
Tôi vốn không quen nghe những lời này.
Nhưng lần này… tôi vẫn nghiêm túc suy nghĩ vài giây.
Sau đó, chậm rãi mở miệng, đáp lại cậu ấy:
“Ừ, em nói đúng.”
“Chị cũng thế.”
Dù là 30 năm trước, hay là 30 năm sau.
Dù là trong quá khứ, hay là ở hiện tại.
Bất kể nơi nào, bất kể thời gian nào…
Chúng tôi—
Vẫn luôn tìm thấy nhau.