Chương 8
8
Từ hôm đó, sáng nào tôi cũng đi chạy bộ cùng Phương Tri Việt.
Chạy được mấy hôm, tôi mới phát hiện—
Không chỉ có body ngon nghẻ, cậu ta còn có thể lực cực kỳ tốt.
Chạy ba bốn vòng mà không thèm thở dốc.
Còn tôi?
Mới chạy hai vòng đã muốn đầu hàng số phận.
Phương Tri Việt nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh, liếc tôi một cái:
“Ngô Minh, cậu thế này không ổn đâu, phải rèn thể lực cho tốt, nếu không sau này…”
Tôi thở hổn hển, hỏi:
“Sau này cái gì?”
Cậu ta nhìn tôi từ đầu đến chân, thấy tôi sắp ngất đến nơi, liền mím môi:
“Không có gì.”
Rồi lặng lẽ chạy cùng tôi thêm vài vòng.
…
Mỗi ngày, cậu ta đều rủ tôi đi tập gym.
Nhưng mà chăn của tôi bảo rằng nó không thể rời xa tôi, thế nên tôi cũng không thể phản bội nó.
Chưa đến ba ngày, tôi chính thức bỏ cuộc.
Không có tiết học, tôi cứ nằm dài trong ký túc xá, tận hưởng cuộc sống của một con cá mặn, thậm chí còn học đòi con gái, lấy dưa chuột đắp mặt, chữa cháy cho làn da bị cháy nắng hai hôm trước.
Ngay lúc đó, trúc mã của Phương Tri Việt xuất hiện.
Cậu ta vừa vặn ghé thăm, mà Phương Tri Việt lại không có ở đây.
Tôi đành ra mở cửa.
Lâm Mục Thâm, đúng như trong tiểu thuyết miêu tả, dịu dàng như ngọc, phong thái nho nhã, giọng nói cũng trầm ấm, dễ nghe.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là phòng của Phương Tri Việt không?”
Tôi lập tức đỏ mặt, vội vàng ném mấy lát dưa chuột vào thùng rác:
“Đúng! Đúng vậy!”
Cậu ta mang đến đồ ăn tự làm, gồm bánh ngọt và một phần tart hạt phỉ, đúng món tôi thích nhất.
“Xin chào, tôi là Lâm Mục Thâm, bạn của Tri Việt.”
“Chào cậu, tôi là Ngô Minh!”
…
Tay trúc mã cũng đẹp quá trời!
Cả bánh tart hạt phỉ trông cũng cực kỳ hấp dẫn.
Lâm Mục Thâm đưa một phần cho tôi:
“Tôi tự làm đấy, nếu cậu không chê thì thử xem nhé.”
“Nếu thích, lần sau tôi mang thêm cho.”
Tôi nuốt nước miếng, không chút do dự:
“Không chê không chê, nhìn ngon quá!”
Thấy tôi nhận lấy, Lâm Mục Thâm hài lòng mỉm cười.
…
Cậu ta đã nghe nói Phương Tri Việt có một cậu bạn cùng phòng rất đáng yêu.
Nghe đồn cả bộ dáng trà xanh kia cũng chỉ diễn cho người này xem.
Giờ gặp trực tiếp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thú vị đấy.
Không biết lần này sẽ có kết cục như thế nào đây?
“Dạo này Tri Việt giận tôi, không chịu trả lời tin nhắn.”
“Có chuyện gì xảy ra tôi cũng không biết được.”
“Cậu là bạn cùng phòng của cậu ta, tôi có thể kết bạn với cậu không?”
…
Tôi không chút do dự, lấy điện thoại ra quét mã ngay lập tức.
Trúc mã dịu dàng, chu đáo, lại còn giỏi làm đồ ngọt.
Gấp mấy lần tên lạnh lùng kia!
Sau này tôi sẽ làm một trợ công tận tâm, giúp đỡ Phương Tri Việt tìm kiếm hạnh phúc!
…
Khi Phương Tri Việt về, tôi vừa ăn bánh vừa kể chuyện:
“Này, cậu có bạn tên Lâm Mục Thâm đúng không?”
“Hôm nay cậu ta có ghé ký túc xá tìm cậu đấy!”
Phương Tri Việt lạnh nhạt đáp một tiếng:
“Sau đó cậu kết bạn với anh ấy luôn? Còn ăn cả đồ anh ấy làm?”
Tôi không nhận ra cậu ta đang bất thường, tiện tay đưa nốt một cái bánh vị chocolate cho cậu ta:
“Ừ ừ, ngon lắm luôn!”
“Cậu trước giờ sống sung sướng thật đấy, có bạn biết làm đồ ngọt thế này.”
Sắc mặt Phương Tri Việt ngày càng u ám.
Không nói lời nào, cậu ta cầm hết chỗ bánh ngọt ném thẳng vào thùng rác.
“Đừng ăn nữa, có độc.”
Tôi hoảng hốt, lập tức nhổ ra phần vừa ăn.
“Cái gì?! Có độc?? Vậy tôi vừa ăn rồi thì sao?!”
Ánh mắt Phương Tri Việt trầm xuống, dừng lại ở phần ngực của tôi.
“Cũng không phải loại độc gì quá nguy hiểm.”
“Chỉ là có chút thuốc kích thích tiết hormone estrogen, giúp cơ thể phát triển một số bộ phận.”
Tôi cứng đờ cả người.
Mẹ kiếp, hóa ra trúc mã là một tên biến thái nặng đô thế này?!
Biến thái quá rồi!
Phương Tri Việt nhẹ giọng dỗ dành tôi:
“Không sao, phần cậu ăn là đồ bình thường.”
“Tôi ném đi là mấy cái có vấn đề thôi.”
“Sau này đừng ăn đồ của anh ấy nữa, nhớ chưa?”
Tôi gật đầu điên cuồng.