Chương 6
6
Sáng hôm sau, chuông báo thức reo inh ỏi.
Phương • Tiểu Bạch Hoa • Tri Việt vẫn còn ngủ say như chết.
Nhưng dù cậu ta có say, thì miệng vẫn không say, tay vẫn biết sờ, người vẫn biết hôn, quá đáng sợ!
Tôi đỡ cái eo đau nhức của mình, gắng gượng bò dậy, tiện đá một phát vào cái người đang ngủ ngon lành bên cạnh.
Mẹ nó, tối qua đúng là một con trâu điên.
Gọi thế nào cũng không chịu dừng, cũng không chịu nghe, cứ như thể tôi mới là tiểu bạch hoa đáng thương bị vùi dập trong bão tố.
Giọng nói lười biếng, tràn đầy mệt mỏi của Phương Tri Việt vang lên từ trong chăn:
“Hôm nay không có tiết, ngủ thêm chút đi.”
“Nhưng tôi đói.”
Mà… tôi cũng lười dậy.
“Vậy cậu ngủ tiếp đi, tôi đi mua.”
Một lát sau, Phương Tri Việt rời khỏi phòng, không chỉ mua bữa sáng mà còn tạt ngang tiệm thuốc để mua ít thuốc về.
…
“Ngô Minh, chuyện tối qua…”
Nhìn mấy hộp thuốc kia, vết đau nhói lên nhắc tôi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Tôi hốt hoảng ngắt lời:
“Không có chuyện gì hết! Chúng ta chẳng làm gì cả!”
“Ồ…”
Phương Tri Việt mất hồn mất vía, mở cửa đi ra khỏi ký túc xá.
…
Tôi rối bời.
Sao tôi lại đâm đầu vào chuyện này?
Quan trọng hơn—
Tại sao tôi lại là người bị đè???
Mẹ nó, tôi sinh ra để làm một bông tiểu bạch hoa yếu đuối sao?
Theo mạch truyện chính, giờ này Phương Tri Việt phải quấn lấy ba tên công chính, dây dưa tình ái mới đúng.
Nếu ba tên đó mà biết chuyện này, tôi chỉ có nước chết chắc.
Tôi quyết định từ nay về sau phải cách xa Phương Tri Việt.
Không những thế, tôi phải đi tập gym, tuyệt đối không thể để mình bị đè thêm lần nào nữa!
Còn Chu Trạch Hành, kẻ đã chuốc thuốc cậu ta hôm qua—
Hẳn là hắn cũng có ý với Phương Tri Việt.
…
Tôi phải kéo mạch truyện về đúng quỹ đạo!
Từ nay, tôi sẽ làm một thằng vô danh, nhập hội lão quần chúng A và B, trở thành lão quần chúng C!
…
Dù biết Phương Tri Việt bị hạ thuốc, cậu ta cũng bất đắc dĩ, nhưng tôi vẫn không biết phải đối mặt với cậu ta thế nào.
Buổi chiều, cậu ta rủ tôi đi đánh bóng rổ.
Không đi.
Buổi tối, cậu ta rủ tôi đi ăn cơm.
Không đi.
Hôm sau, cậu ta gọi tôi dậy đi học.
Không dậy.
Ngay cả bữa sáng tôi cũng không thèm động đến.
Cuối cùng, cậu ta đành bất lực giúp tôi xin nghỉ.
Tôi cứ nằm bẹp trên giường, tiếp tục làm một con cá mặn vô tri vô giác.
Cho đến khi…
lão quần chúng B hớt hải xông vào ký túc xá, hoảng loạn la lên:
“Ngô Minh, nguy rồi! Hình như Phương Tri Việt đang đánh nhau với ai đó!”
Tôi bật dậy ngay lập tức.
“Ở đâu?!”
“Với ai?!”
“Sao lại đánh nhau?!”
lão quần chúng B thở hổn hển, gấp gáp nói:
“Nghe nói là với Giang Vũ Xuyên, đang đánh nhau dưới ký túc xá!”
Không kịp suy nghĩ, tôi mặc bừa quần áo rồi phóng ra ngoài.
Nhưng chạy được nửa đường, tôi lại hơi hối hận.
Lỡ đâu… đây chỉ là tình thú của các cặp đôi thì sao?
Giang Vũ Xuyên thích Phương Tri Việt như vậy, chắc chắn sẽ không ra tay quá nặng.
Nhưng mà…
Hắn là một tên công điên cuồng thích cưỡng ép!
Lỡ đâu đánh nhau một hồi, từ đánh biến thành đè thì sao???
…
Không được, tôi phải chạy nhanh hơn mới được!