Chương 5
5
Bước ra khỏi phòng tắm, Phương Tri Việt cứ bám riết lấy tôi, không chịu về giường ngủ.
Lúc này, tôi mới để ý thấy—
Giường của cậu ta bị ướt một mảng lớn, tối nay chắc chắn không thể ngủ được.
Cậu ta đứng bối rối phía sau tôi, giọng nói ngập ngừng:
“Ngô Minh, tôi…”
Không đợi cậu ta nói hết câu, tôi đã hiểu ý ngay.
Dù sao chúng tôi cũng ngủ chung bao nhiêu lần rồi, thêm một lần nữa thì có sao đâu.
Tôi khoát tay:
“Rồi rồi rồi, qua đây đi.”
Sau đó, tôi chủ động dịch sang một bên, nhường chỗ cho cậu ta.
Phương Tri Việt ngoan ngoãn leo lên giường, nhưng…
Cậu ta lại cởi hết quần áo ra, chỉ chừa lại một chiếc quần sịp bó sát!
Tôi vội ngăn lại:
“Mặc thế này là được rồi!”
…
Không biết do trời lạnh, hay do nhiệt độ tối nay giảm mạnh, tôi cảm nhận rất rõ cơ thể Phương Tri Việt áp sát vào lưng mình.
Cơ ngực săn chắc mềm mại, làn da ấm áp, tứ chi quấn chặt lấy tôi như một con bạch tuộc.
Tôi cố gắng gọi cậu ta dậy, nhưng vô dụng.
Cậu ta vẫn bám dính vào tôi như một con gấu koala.
Vài phút sau, tôi bỗng nghe Phương Tri Việt khẽ gọi tên mình.
Giọng cậu ta rất nặng nề, hơi thở phả vào gáy tôi nóng rực.
“Ngô Minh…”
Tôi không dám quay đầu, chỉ cứng ngắc hỏi:
“Lại sao nữa?”
Lần này, giọng cậu ta mang theo tiếng nức nở nhẹ, khẽ run rẩy:
“Hức… Tôi khó chịu quá.”
“Chẳng lẽ… bọn họ đã bỏ thuốc vào rượu của tôi?”
“Ngô Minh… tại sao người tôi lại nóng đến thế?”
“Cậu giúp tôi được không?”
“Tôi thật sự rất khó chịu… Ngô Minh…”
…
Nhiệt độ cơ thể cậu ta nóng đến mức lan sang cả người tôi.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Tôi cổ họng khô khốc, hít thở không thông.
Quan trọng là—
Trong ký túc xá chỉ có hai người chúng tôi.
Lão quần chúng A và B không biết đã bay đi đâu, dù sao bọn họ cũng là nhân vật quần chúng, chỉ xuất hiện khi cần thiết.
Phương Tri Việt dán sát vào tôi, mà cơ thể tôi… cũng bắt đầu có phản ứng.
Nghĩ đến thân hình hoàn mỹ cùng gương mặt tinh xảo của cậu ta, tôi cũng không phải là không có cảm giác.
Giúp người giúp cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Chỉ mong sáng mai tỉnh lại, cậu ta đừng oán trách tôi.
Tôi hít một hơi sâu, giọng trầm xuống:
“Vậy cậu phải nghe lời tôi, được chứ?”
Hơi thở nóng bỏng của Phương Tri Việt phả vào gáy tôi, làm tôi ngứa ran.
Cậu ta ngoan ngoãn đáp:
“Được.”
Tôi vừa định quay người lại, thì bỗng cảm thấy bàn tay cậu ta đã trượt xuống…
“Khoan đã—?”
…ĐM, huynh đệ, cái đó của cậu…
Sao lại còn bự hơn của tôi nữa???