Chương 3
3
Buổi tối, Phương Tri Việt bị đàn anh Chu Trạch Hành rủ đi uống rượu.
Là một buổi tụ tập của cả bộ phận, cậu ta không thể từ chối.
Trước khi đi, Phương Tri Việt vẫn cặm cụi viết bài tập chuyên ngành giúp tôi.
Tiện thể, cậu ta còn mang luôn rác của tôi đi đổ.
Trước khi rời khỏi phòng, cậu ta dặn dò:
“Ngô Minh, lát nữa nhớ đến đón tôi nhé, tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”
Tôi đang bận cày game, liền đáp bừa một câu:
“Được rồi.”
Đến 11 giờ đêm, tôi mới chiến thắng trận chiến hôm nay, lên được 10 sao một cách đầy vinh quang.
Nhưng không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác mình quên mất chuyện gì đó rất quan trọng…
Mở tin nhắn ra xem.
Một tin nhắn từ một giờ trước của Phương Tri Việt:
【Ngô Minh, tôi say quá không đi nổi, cậu có thể đến đón tôi không?】
【Mọi người đều có người đến đón rồi.】
Chết cha!
Bảo bối nhỏ của tôi!
Tôi lập tức xỏ giày, phi như bay ra ngoài.
【Chờ tôi, tôi đến ngay đây!】
Vừa bước xuống ký túc xá, tôi đã thấy Phương Tri Việt.
Cậu ta ngồi thẫn thờ một mình trên bậc thang, trông vô cùng đáng thương.
Thấy tôi đến, cậu ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ:
“Cậu đến đón tôi rồi~”
Một giây này, trái tim thiếu niên của tôi bị bắn gục ngay tại chỗ.
Tôi áy náy gãi đầu:
“Phương Tri Việt, xin lỗi nhé, lúc nãy tôi không thấy tin nhắn.”
Cậu ta loạng choạng đứng lên, ngã vào người tôi, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ:
“Không sao mà, bây giờ cậu đến rồi còn gì.”
Tôi hơi nghi ngờ, bèn hỏi:
“Cậu về kiểu gì thế?”
“Đàn anh đưa tôi về.”
“Thế à…”
“Hắn có làm gì cậu không?”
Phương Tri Việt ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt hơi mờ mịt, rõ ràng không hiểu tôi đang nói gì.
Thôi bỏ đi.
Tôi dìu con ma men về ký túc xá.
Cả người cậu ta đè nặng lên tôi, mùi rượu thoang thoảng chứ không quá nồng.
“Ngô Minh…”
“Ngô Minh…”
…Gọi hồn đấy à?
Mà thôi, với người say thì cãi nhau làm gì.
Tôi kiên nhẫn đáp:
“Sao thế?”
Giọng nói của cậu ta đột nhiên thấp xuống, mang theo chút uất ức:
“Ngô Minh, tôi chờ cậu lâu lắm, nhưng cậu không đến.”
“Cậu lừa tôi.”
“Rõ ràng cậu đã hứa sẽ đến đón tôi…”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Vội vàng dỗ dành:
“Xin lỗi, là lỗi của tôi, lần sau sẽ không thế nữa.”
Nghe vậy, cậu ta mới chịu ngoan ngoãn im lặng.
…
Tôi thề, lần sau nhất định không để bảo bối nhỏ của tôi phải chờ lâu như vậy nữa!