Chương 13
13
Từ hôm đó, Phương Tri Việt chuyển ra khỏi ký túc xá.
Tôi không thể liên lạc được với cậu ta.
lão quần chúng A, B cũng không biết cậu ta đi đâu.
Cậu ta như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Giường ngủ của cậu ta trống trơn.
Mỗi ngày tôi đều nhìn chằm chằm vào chỗ trống ấy, không làm gì khác ngoài việc phát ngốc.
Không biết vết thương của cậu ta đã lành chưa.
Một người trước giờ sợ đau, vậy mà lại chịu ba roi nặng nề như vậy.
Khi làm bài tập, tôi vô thức nhớ đến dáng vẻ cậu ta ngồi bên cạnh, vừa cười vừa trêu chọc tôi.
Buổi sáng thức dậy, không còn ai nhẹ nhàng gọi tôi dậy, bảo tôi đi ăn sáng, đi học cùng nhau.
Lúc ăn cơm, cũng không có ai ngồi bên cạnh, lặng lẽ gắp hết mấy món tôi không thích ra khỏi đĩa.
“Phương Tri Việt…”
Tôi thường vô thức gọi tên cậu ta.
Lúc này tôi mới nhận ra—
Hóa ra, cậu ta đã để lại quá nhiều dấu vết trong cuộc đời tôi.
Những ngày tháng có cậu ta bên cạnh, tôi vẫn luôn vui vẻ, thoải mái như thế.
Mãi đến hai tháng sau, tôi mới gặp lại cậu ta.
Nhưng cậu ta đã thay đổi hoàn toàn.
Không còn là tiểu bạch hoa ngoan ngoãn, yếu đuối, mà là một con sói hoang nguy hiểm, đầy gai nhọn.
Tóc nhuộm xanh, ánh mắt sắc lạnh, cả người tỏa ra khí tức bạo liệt.
Tôi tình cờ thấy hình của cậu ta trên một tờ rơi quảng cáo của một võ đài ngầm.
Tối nay, cậu ta sẽ làm chủ sàn đấu, nhận mọi lời khiêu chiến.
Sống chết tự chịu.
…
Tôi bị sốc nặng.
Cậu ta không hề thiếu tiền, vậy tại sao lại tham gia những trận đấu nguy hiểm này?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi lao đến võ đài với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng khi tôi đến nơi, trận đấu đã bắt đầu.
Tôi không thể vào, cũng không thể dừng trận đấu.
Chỉ có thể đứng ngoài cửa, chờ đợi trong lo lắng, chờ đợi trong sợ hãi.
Mỗi giây trôi qua, tôi đều như ngồi trên đống lửa.
Phải đợi vài tiếng đồng hồ, tôi mới thấy trận đấu kết thúc.