Chương 12
12
Tôi quay đầu lại, ánh mắt đối diện với đôi con ngươi u tối của Phương Tri Việt.
Không có chút hoảng hốt nào.
Cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi khi bị phát hiện.
Chỉ có tôi là cảm thấy rợn tóc gáy.
“Ngô Minh, cậu thà tin cậu ta, cũng không tin tôi sao?”
“Tất cả những gì tôi đã làm cho cậu, cậu thật sự không cảm nhận được ư?”
Cậu ta tiến từng bước về phía tôi.
Tôi vô thức lùi về sau, giọng nói run rẩy:
“Cậu… đừng qua đây.”
“Tôi… tôi cần thời gian suy nghĩ.”
Cuối cùng, cậu ta dừng bước.
Tôi không dám nán lại lâu hơn, kéo Giang Vũ Xuyên chạy khỏi đó.
Trên đường đi, hắn ta bực tức chửi thề:
“Cậu có bị ngu không?!”
Rồi bắt đầu giải thích tất cả sự thật.
…
Hóa ra, ngay từ đầu, mục tiêu của Phương Tri Việt luôn là tôi.
Những người khác chưa từng có ý định gì với cậu ta.
Tất cả chỉ là một vở kịch được dựng lên.
Chưa từng có chuyện bị chuốc say, tất cả đều giả vờ để được dính lấy tôi.
Chưa từng có thuốc trong rượu, chỉ là muốn lên giường với tôi.
Chưa từng có chuyện bị bắt nạt, tất cả chỉ để tôi mềm lòng, thương xót cậu ta.
…
Mọi thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Phương Tri Việt chẳng phải một đóa bạch liên hoa đáng thương.
Mà là một cây ăn thịt người, có thể nuốt chửng tôi trong nháy mắt.
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Nếu hôm nay Giang Vũ Xuyên không nói ra sự thật, tôi có khi đã bị cậu ta bán đi, còn giúp cậu ta đếm tiền nữa.
…
Tôi phải rời xa cậu ta ngay lập tức.
Về đến ký túc xá.
Tôi vừa mở cửa, liền thấy Phương Tri Việt ngồi chờ sẵn.
Trên tay cậu ta cầm một cây roi da.
Tim tôi đập thịch một cái.
Tôi cố đi nhẹ, lách qua cậu ta, không dám thở mạnh, sợ rằng chiếc roi đó sẽ quật thẳng vào người tôi.
Nhưng cậu ta không đánh tôi.
Mà lại đưa roi cho tôi.
Tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
Cánh tay cậu ta đã băng bó, nhưng vì vận động quá mạnh, vết thương lại rỉ máu.
Giọng cậu ta khàn khàn:
“Ngô Minh, xin lỗi.”
“Nếu cậu hận tôi, cứ đánh tôi đi.”
“Tôi thừa nhận, tất cả những gì tôi làm đều vì thích cậu, muốn ở bên cậu.”
“Nhưng tôi cũng sợ cậu không chấp nhận nổi, nên mới phải làm vậy.”
“Xin lỗi vì đã quấn lấy cậu lâu như thế, chắc cậu rất ghét tôi đúng không?”
“Tôi không làm phiền cậu nữa, tôi sẽ đi.”
“Tình cảm của tôi đã khiến cậu khổ sở như vậy… thật sự xin lỗi.”
…
Tôi nắm cây roi trong tay, đứng đơ như tượng gỗ.
Tôi chưa từng có ý định đánh cậu ta.
Nhưng Phương Tri Việt đột nhiên cầm tay tôi, vung mạnh một cái—
Bốp!
Một vết roi đỏ rực hằn lên lưng cậu ta.
…
Tôi run lẩy bẩy.
“Phương Tri Việt! Cậu bỏ tôi ra!”
“Đừng đánh nữa! Tôi sợ rồi!”
Cậu ta nắm chặt tay tôi, khiến tôi không thể giãy ra.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba nhát roi liên tiếp.
Ba vết đỏ tấy in hằn trên tấm lưng trần.
Gương mặt cậu ta trắng bệch, đôi môi không còn chút huyết sắc.
Nhưng cậu ta không rên rỉ kêu đau, chỉ chậm rãi cất lời:
“Ngô Minh… đây là những gì tôi nợ cậu.”
“Tạm biệt.”
Nói xong, cậu ta mở cửa, bước đi không chút do dự.
…
Tôi đứng chết trân tại chỗ.
Không biết phải làm gì.