Chương 1
Cậu ta bị chuốc say, chỉ có hôn hít ôm ấp mới dỗ dành được.
Giường vô tình bị ướt, thế là chỉ còn cách chen chúc ngủ cùng tôi.
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi một âm thanh kỳ lạ…
Phát hiện ra cậu bạn cùng phòng yếu đuối kia đang dùng bình giữ nhiệt chọc tôi.
Không phải anh em sao…
Tôi xem cậu là đóa bạch liên yếu ớt, còn cậu thì chỉ nhớ đến mông tôi?
1
Tôi xuyên vào một quyển tiểu thuyết NP trong bối cảnh học đường, nơi cậu bạn cùng phòng của tôi, Phương Tri Việt, là một tiểu bạch hoa chính hiệu và cũng là nhân vật chính vạn người mê.
Đúng như trong tiểu thuyết miêu tả, cậu ta yếu đuối đến mức không thể tự lo liệu cho bản thân, lúc nào cũng mang vẻ mặt nhợt nhạt.
Không có việc gì thì cũng phải ngất vào người tôi.
Nửa đêm, cứ mỗi lần có sấm chớp là cậu ta lại sợ hãi run rẩy, không dám ngủ một mình.
Thế là… cậu ta chui thẳng vào chăn của tôi.
Giọng nói yếu ớt, đáng thương:
“Ngô Minh, tôi sợ lắm, có thể cho tôi ngủ nhờ một đêm không?”
…Đúng vậy, tôi chính là Ngô Minh.
Ký túc xá còn hai người nữa, nhưng chỉ là nhân vật quần chúng.
Vì nghĩ đến số phận đáng thương của Phương Tri Việt, tôi gần như cưng chiều cậu ta hết mực.
Rõ ràng là cậu ta có cả đám công cực phẩm, nhưng chẳng có ai là người bình thường.
Giáo thảo lạnh lùng điên cuồng – Giang Vũ Xuyên
Đàn anh biến thái độc ác – Chu Trạch Hành
Thanh mai trúc mã bề ngoài dịu dàng, thực chất sở thích nặng đô – Lâm Mục Thâm
Ôi trời, đúng là một đóa bạch liên đáng thương…
Ngày mưa? Không bao giờ mang ô, luôn phải chung ô với tôi.
Ăn cơm? Chỉ thích ngồi cạnh tôi, nói rằng bị cô lập, không ai chịu ăn chung.
Còn quá đáng nhất chính là mỗi lần bị mấy tên công trong truyện chuốc say, cậu ta đều nhắn tin cầu cứu tôi.
Rồi mỗi lần tôi đến đón, cậu ta đều dính chặt lấy tôi, giọng điệu đáng thương đến khó cưỡng:
“Ngô Minh, tôi khó chịu quá, có thể hôn tôi một cái không?”
“Ngô Minh, tôi lạnh lắm, vòng tay cậu ấm quá, cho tôi dựa một chút nhé?”
“Hồi nhỏ, mẹ tôi cũng hay làm vậy… Tôi nhớ mẹ quá…”
Mẹ của Phương Tri Việt mất từ khi cậu ta còn rất nhỏ, nên trong lòng cậu ta luôn có một sự ám ảnh.
Thôi được rồi, chẳng phải chỉ là một cái hôn thôi sao?
Tôi cho.
“Chụt~ Được rồi, bé đáng thương của tôi.”