CHƯƠNG 9
9
Bà chủ trốn mất mấy ngày, đến khi quay lại tiệm hoa, việc đầu tiên là phấn khích lao đến trước mặt tôi.
“Bạch Cảnh! Đám côn đồ đó bị đánh cho nhừ tử rồi!”
“Nghe nói lão đại của bọn chúng bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện!”
“Hắn còn sai người đến xin lỗi tôi, nói là từ giờ không dám làm loạn nữa… hình như là yêu cầu từ người đã đánh hắn.”
“Nghe đâu người ra tay là một omega đấy! Một omega vừa mạnh vừa đẹp!”
Tim tôi đột nhiên lỡ một nhịp.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên nụ cười của Kỷ Phong, khóe môi bất giác nhếch lên.
Tôi nhìn bà chủ vẫn đang ríu rít cảm ơn ân nhân thần bí, tò mò hỏi:
“Bà chủ, cô có biết người đó trông như thế nào không?”
“Aizz, không biết nữa… tôi cũng muốn gặp anh ấy một lần ghê!”
Không ngờ ước muốn của bà chủ lại thành sự thật.
Tối hôm đó, từ hướng Đấu Trường Bách Thú vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất cũng rung lên ba lượt.
Tôi và bà chủ hoảng loạn ôm lấy chậu hoa, lập tức đóng cửa tiệm.
Nhưng khi xoay người lại—
Bên trong tiệm đã có một người đứng đó từ bao giờ.
Cậu ta cao gầy, mái tóc đen mềm mại có chút bù xù, khóe môi mỉm cười, lúm đồng tiền ẩn hiện bên má.
Ngón tay thon dài xoay một chùm chìa khóa, dưới ánh đèn rực rỡ, ánh kim loại phản chiếu lấp lánh.
Cậu ta cong môi, giọng điệu lười biếng nhưng ánh mắt lại sáng rực:
“Anh ơi, có muốn chơi một trò chơi trốn chạy đầy kịch tính không?”
Tim tôi đập thình thịch, như thể bị một mũi tên xuyên qua chỉ vì nụ cười của cậu ta.
Rồi chẳng hiểu sao, tôi lại gật đầu theo bản năng:
“Chờ tôi thu dọn đồ đã.”
Ánh mắt Kỷ Phong dõi theo tôi, ánh nhìn có chút nóng bỏng.
Bà chủ dè dặt nhìn cậu ta, lên tiếng hỏi:
“Xin chào, anh là…?”
Dường như lúc này Kỷ Phong mới nhận ra sự tồn tại của bà chủ.
Cậu ta khẽ “a” một tiếng, không trả lời mà chỉ nở nụ cười nhàn nhạt:
“Hy vọng tôi đã xử lý tên alpha đó đủ triệt để, để hắn không còn làm phiền cô nữa.”
Bà chủ kinh ngạc che miệng, kích động liên tục cảm ơn.
Kỷ Phong phất tay, lại quay sang nhìn tôi:
“Là tôi phải cảm ơn cô ấy… đã cho anh một công việc ổn định.”
“Có vậy, tôi mới yên tâm xử lý xong chuyện ở Đấu Trường.”
Bà chủ sững người, đôi mắt mở to.
Có vẻ bây giờ cô ấy mới liên hệ được tiếng nổ lớn khi nãy với cậu thanh niên đang đứng trước mặt mình.
Cô ấy lập tức chạy đến quầy thu ngân, lấy ra một xấp tiền đã xếp ngay ngắn đưa cho tôi.
“Bạch Cảnh, nếu cậu đã sắp đi, thì phải thanh toán lương đầy đủ.”
Tôi nhìn xuống, ước chừng đây là tiền lương của tôi trong nửa năm.
Tôi vội vàng từ chối:
“Bà chủ, tôi mới làm có mấy ngày, không cần phát lương đâu.”
Cô ấy kiên quyết nhét tiền vào ba lô của tôi, sau đó còn lục lọi trong quầy, lấy ra thuốc ức chế cùng miếng dán chặn pheromone, cẩn thận bỏ vào túi rồi kéo khóa lại.
Cô ấy chống nạnh, hếch cằm lên, gò má phúng phính của cô ấy phồng lên như bánh bao.
“Cậu là nhân viên đầu tiên của tôi, tôi làm chủ mà để nhân viên chịu thiệt thì còn ra thể thống gì?!”
“Yên tâm đi, tôi không thiếu tiền!”
“Tôi thích cậu lắm, nếu có cơ hội thì quay lại đây bán hoa giúp tôi nhé!”
Nghe xong nửa câu đầu, ánh mắt Kỷ Phong khẽ liếc bà chủ một cái.
Sau đó, cậu ta kéo tôi lại gần, tỉ mỉ giúp tôi đội mũ bảo hiểm.
Tôi nhân lúc này, thành tâm tuyên bố với bà chủ:
“Bà chủ, chỉ cần vì câu nói này của cô, kiếp sau tôi nhất định làm nhân viên của cô tiếp!”
Kỷ Phong khẽ “chậc” một tiếng, bất mãn chu môi, ngón tay thon dài véo nhẹ hai má tôi:
“Anh ơi, ngay cả lời hứa kiếp sau với em mà anh chưa nói, sao đã hứa với người khác trước rồi?”
Nói xong, một tay cậu ta giật lấy ba lô của tôi, tay còn lại nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi ra cửa sau.
Trước cửa là một chiếc mô tô phân khối lớn.
Tôi quay đầu vẫy tay tạm biệt bà chủ, rồi trèo lên ghế sau xe.
Động cơ gầm rú, thân xe khẽ rung lên.
Ngay khi Kỷ Phong nói câu:
“Anh ơi, ôm chặt em nhé.”
Chiếc xe lập tức lao vút đi.
Sau lưng, giọng bà chủ vang lên:
“Nếu hai người sinh em bé, có thể gửi cho tôi một tấm ảnh không?!”
“Tôi muốn biết xem hai người đẹp thế này thì con sinh ra sẽ đẹp đến mức nào!”