CHƯƠNG 8
8
Một ngày nọ, tiệm hoa đột nhiên bị một nhóm khách không mời mà đến xông vào.
Toàn bộ đều là alpha.
Bọn họ chẳng thèm kiêng nể, thả pheromone ra tràn lan, khiến khách hàng trong tiệm hoảng sợ bỏ chạy.
Tên cầm đầu cơ bắp cuồn cuộn, vác một cây gậy bóng chày lên vai, điếu thuốc ngậm hờ nơi khóe miệng, hống hách nói:
“Bà chủ đâu? Ra đây!”
Tôi lập tức cảnh giác, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn:
“Xin hỏi anh tìm bà chủ có chuyện gì?”
Dưới bàn, tay tôi âm thầm ấn lên điện thoại, sẵn sàng gọi báo cảnh sát bất cứ lúc nào.
Tên đó khịt mũi khinh bỉ, túm cổ áo tôi lôi ra trước mặt, cướp lấy điện thoại rồi ném cho đàn em.
Hắn nhếch môi cười đầy ngạo mạn:
“Bởi vì từ giờ, ông đây sẽ là chủ của cái tiệm này.
“Tao hỏi là bà chủ cơ, hiểu không?”
Hiểu rồi.
Tên này có ý đồ với bà chủ tiệm hoa, nhưng chắc chắn bị từ chối, mất mặt quá nên kéo đàn em tới gây chuyện.
Tôi siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hung hãn của hắn, giọng điệu cứng rắn:
“Tôi không hiểu anh đang nói gì. Ở đây không có người anh cần tìm.”
“Nếu không mua hoa, xin đừng đứng chặn cửa, ảnh hưởng việc kinh doanh của cửa hàng.”
Hắn lập tức mất kiên nhẫn, vung tay đẩy mạnh tôi, miệng mắng một câu:
“Cút!”
Tôi bị đẩy ngã ngửa xuống sàn.
Những tên đàn em sau lưng hắn lần lượt kéo vào trong tiệm, không gian nhỏ hẹp ngay lập tức trở nên chật chội.
Bọn chúng điên cuồng lục soát khắp nơi, chẳng thèm để tâm đến hoa cỏ, cố tình đập nát từng nụ hoa, bẻ gãy cành lá.
Tôi gượng đứng dậy định ngăn cản, nhưng chẳng khác nào một con gà con bị đẩy qua đẩy lại, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cho đến khi cửa hàng tan hoang như bãi rác, bọn chúng mới hài lòng rời đi.
Tôi lặng lẽ treo tấm bảng “tạm đóng cửa”, rồi cầm chổi quét dọn mảnh vụn hoa lá vương vãi khắp sàn, thở dài một hơi thật nặng nề.
Cái quái gì đang diễn ra thế này?!