CHƯƠNG 7
7
Tôi bị người ta mở còng tay, đưa ra khỏi cái nơi quỷ quái đó.
Tên MC đích thân tiễn tôi ra cửa, thậm chí còn trả lại khế ước bán thân.
Hắn nhìn tôi, nét mặt không rõ là khinh thường hay tán thưởng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai:
“Cứ cầu nguyện cho ‘Đông’ ngoan ngoãn nghe lời đi, anh bạn ‘dân thường’ thân mến.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “dân thường”, như thể muốn nghiền nát rồi nuốt trọn nó vào bụng.
Tôi không đáp lại.
Làm theo lời hứa với Kỷ Phong, tôi tìm một công việc tại tiệm hoa gần đó và ổn định cuộc sống.
Chủ tiệm là một omega, một cô gái đáng yêu.
Không ngờ lại tuyển được một alpha như tôi, cô ấy vừa lúng túng rót nước, vừa gượng gạo trò chuyện, đứng cách tôi rất xa, ánh mắt cẩn trọng, rụt rè như một chú nai con.
Tôi nghĩ, cô ấy thật dễ thương.
Rồi tôi lại nghĩ, nếu là Kỷ Phong… chắc chắn còn đáng yêu hơn nữa.
Ban ngày, tôi làm việc trong tiệm hoa.
Đến tối, tôi ghép hai chiếc ghế lại để có chỗ ngủ tạm bợ.
Mỗi ngày, tôi đều tranh thủ thời gian rảnh đi dạo gần bức tường cao của Đấu Trường Bách Thú, hy vọng có thể nghe ngóng được chút tin tức.
Nhưng không có bất kỳ tin tức nào.
Chủ tiệm hoa thường thấy tôi ngồi thẫn thờ sau quầy, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
“Anh đang nghĩ về omega của mình sao?”
Tôi giật mình, nhất thời không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Tôi và Kỷ Phong… rốt cuộc là quan hệ gì?
Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới có câu trả lời.
Có lẽ tôi thích Kỷ Phong, nhưng không thích nhiều lắm.
Còn Kỷ Phong cũng thích tôi, dù cho pheromone có lẽ đóng vai trò không nhỏ trong chuyện này.
Vậy nên, vào một buổi trưa rực rỡ ánh mặt trời, tôi tự tay gói một bó hoa, nhẹ nhàng đặt xuống chân tường của Đấu Trường Bách Thú.
Tôi thầm nhủ—
“Sau khi Kỷ Phong ra ngoài, mình sẽ nghiêm túc yêu đương với em ấy.”
“Nếu duyên đến, thì sẽ cưới em ấy.”
Nhưng—
Sự cố luôn đến một cách bất ngờ.