CHƯƠNG 6
6
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, MC đã dẫn người xông vào phòng giam.
Khóe môi hắn vương nụ cười đầy thích thú, ánh mắt chậm rãi lướt qua tôi và Kỷ Phong, giọng điệu tràn đầy mong chờ:
“Vở kịch hay sắp bắt đầu rồi, Đông, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ta thực sự không thể chờ thêm nữa.”
Tôi bước lên một bước, định mở miệng.
Nhưng ngay lúc đó—
Kỷ Phong đã vòng ra phía sau tôi từ lúc nào, dùng một chiếc còng tay bạc khóa chặt cổ tay tôi vào song sắt.
Tôi kinh ngạc đến nỗi không thể thốt nên lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn cậu ta sải bước về phía MC.
Tên MC bật cười lớn, vỗ tay tán thưởng:
“Ồ hồ, xem ra đã quyết định được ai sẽ bị hy sinh, ai sẽ được bảo toàn rồi. Nhưng mà…”
“Đây không giống phong cách của cậu chút nào, Đông ạ.”
“Câm miệng, đưa tôi đi gặp người đó.”
Kỷ Phong lạnh lùng ngắt lời hắn, dường như không muốn để tôi nghe thấy cái tên kia, ánh mắt có chút mất tự nhiên.
Cậu ta quay lưng bước đi, những vệ sĩ xung quanh như thấy quỷ dữ, vội vàng tránh né, không ai dám ngăn cản.
Tôi muốn lao lên chất vấn cậu ta, nhưng còng tay đã giữ chặt tôi vào song sắt, khiến tôi không thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn.
“Này! Kỷ Phong, cậu có ý gì đây?!”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, cổ tay không ngừng giãy giụa khiến còng tay va vào song sắt kêu leng keng.
Bước chân Kỷ Phong chợt khựng lại.
Cậu ta ngoái đầu lại, vẫn là nụ cười ngoan ngoãn dịu dàng đó—
Giống như cái cách cậu ta từng tựa vào lòng tôi, vô hại và ngoan ngoãn.
“Anh ơi.”
“Em sẽ thương lượng với chủ nhân của bọn họ. Nếu thành công, sẽ có người cầm chìa khóa đưa anh rời khỏi đây.”
“Anh nhất định phải nhớ…”
“Chờ em.”
“Nếu không, em sẽ rất buồn, rất giận.”
Nói xong, Kỷ Phong không quay đầu lại nữa, dứt khoát rời đi cùng một đám vệ sĩ.
Trong phòng giam chỉ còn lại tôi—cùng với MC đang nhìn tôi với ánh mắt đầy thâm ý.
Hắn nhếch môi, cười nhạt:
“Cậu cũng có bản lĩnh đấy, giá trị còn cao hơn đám nô lệ khác một chút.”
“Nhưng mà… nếu cậu ta thực sự nguyện ý ở lại vì cậu…”
“Cậu nghĩ cậu có thể đi được sao?”
Hắn cúi người, nhìn tôi như thể tôi chỉ là một món hàng hóa có thể kiểm soát trong tay.
“Cậu chỉ là một tên nô lệ, một con tốt thí.”
“Một trận cược mạng của ‘Đông’ trong Đấu Trường Bách Thú có thể kiếm đủ tiền để mua về vô số nô lệ như cậu.”
“Nếu cậu biết điều, ngoan ngoãn điều khiển hắn, ta có thể cho cậu một cuộc sống sung sướng cả đời.”
Tôi mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm.
Hắn nhướng mày, cúi đầu ghé tai lại gần để nghe rõ hơn.
Ngay khoảnh khắc đó—
Tôi nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt hắn.
Lần đầu tiên trong đời, tôi bật cười đầy ngạo nghễ và khinh bỉ.
“Nô lệ? Mẹ kiếp, chính mày mới là nô lệ!
“Bọn sâu mọt xã hội như chúng mày sớm muộn cũng bị thiên lôi đánh chết thôi…!”
Tôi vừa nói vừa chửi không ngừng.
MC chỉ lặng lẽ lau sạch nước bọt trên mặt, đôi mắt hắn tràn đầy sát ý, nét mặt lạnh băng.
“Chúc may mắn.”