CHƯƠNG 5
5
Cuối cùng cũng đến trận chung kết.
Những người trước đó, không ngoại lệ, đều trở thành thức ăn cho dã thú trong Đấu Trường Bách Thú.
Giờ trong phòng giam này, chỉ còn lại tôi và Kỷ Phong.
Tôi cảm giác mình đã già đi cả chục tuổi.
Cơ thể tôi là minh chứng sống cho câu nói “buông thả quá độ sẽ khiến con người suy kiệt”—hai chân run lẩy bẩy, đi đường phải bám tường mà chống đỡ.
Lúc này, MC thay đổi luật chơi, tuyên bố:
Trận chung kết sẽ là một đấu một.
Người sống sót sẽ được rời khỏi nơi này, trở thành dân thường.
Hắn vừa bước tới, nhìn tôi và Kỷ Phong đang tựa vào nhau, bỗng dưng khựng lại.
Sau đó, hắn hừ lạnh qua mũi:
“Đến lúc này rồi, hai người vẫn chưa có chút nghi ngờ nào dành cho nhau sao? Một Alpha, một Omega—kết quả dường như đã quá rõ ràng.”
“Nhưng mà, ‘Đông’ à…” Hắn liếm môi, nhìn tôi đầy hứng thú.
“Cậu có thể diễn đến mức nào đây?”
“Cậu thật sự cam tâm hy sinh mạng sống của mình… để cậu ta rời khỏi đây sao?”
Dứt lời, hắn lại cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tôi chết sững tại chỗ, mất vài giây mới hoàn hồn, rồi kinh ngạc quay sang Kỷ Phong.
“Cậu là ‘Đông’? Là tên sát nhân khét tiếng, boss lớn nhất ở đây?”
Hàng mi dài của Kỷ Phong khẽ run, ánh mắt rũ xuống.
Cậu ta ngước nhìn tôi, đôi mắt long lanh, tựa như chỉ cần chớp nhẹ, nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
“Anh ơi… anh nghi ngờ em sao?”
Nhìn bộ dáng yếu đuối đáng thương này, lòng tôi mềm nhũn, bất giác nảy sinh nghi ngờ—
“Chẳng lẽ… tôi mới là ‘Đông’?”
Tôi xuyên qua đây mà chẳng có chút ký ức nào trước đó.
Nếu tôi mới là Boss ẩn nấp trong bóng tối thì sao?
Ngay lúc tôi còn đang hoài nghi bản thân, cố gắng lục lọi lại ký ức, một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay lướt qua làn da, vuốt ve đầy trấn an.
“Anh ơi, em tin anh.”
“Hắn chỉ đang ly gián chúng ta thôi. Cái gì mà ‘sát nhân’, cái gì mà ‘Đông’—tất cả chỉ là mưu kế của hắn.”
Kỷ Phong nhìn tôi, ánh mắt nhiệt thành và chân thành vô cùng.
“Với lại… anh sẽ không bỏ rơi em, đúng không?”
Tôi xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu ta, nhẹ nhàng véo má, cảm giác vừa mềm vừa dẻo, như một viên bánh trôi.
Tôi bật cười:
“Tất nhiên.”
“Cậu nhất định sẽ rời khỏi đây.”
Dù ai là ‘Đông’ đi chăng nữa…
Thì nếu đánh nhau thật, tôi chẳng thắng nổi ai cả.
Tôi nhìn ra ngoài qua khe hở của song sắt, dõi theo ánh mặt trời chiếu rọi phía xa.
Lạ thật, tôi lại đang thấy may mắn vì Kỷ Phong có thể rời khỏi nơi quỷ quái này.
Kỷ Phong đột nhiên siết chặt vòng tay ôm eo tôi, tựa đầu lên vai, hít một hơi thật sâu rồi thở dài đầy thỏa mãn.
Cậu ta im lặng hồi lâu, dường như đang hạ quyết tâm điều gì đó.
Chậm rãi, cậu ta nói:
“Anh ơi, sau khi anh ra ngoài, nhất định phải đợi em.”
“Nếu không, em sẽ rất giận.”
“Còn hậu quả của việc em giận thế nào…”
“Em không mong anh phải biết, cũng không mong anh phải nếm thử.”