CHƯƠNG 4
4
MC từng nói rằng, nếu một cặp đôi đang trong kỳ phát tình, họ sẽ được miễn thi đấu.
Mà đến giờ, đây là cách duy nhất tôi biết để tránh phải tham gia trận chiến.
Vấn đề là… tôi hoàn toàn không biết bao lâu nữa mình mới đến kỳ mẫn cảm.
Kỷ Phong lại nói, pheromone của tôi có thể kích thích để cậu ta bước vào kỳ phát tình sớm hơn.
Mặc dù cậu ta vừa mới qua kỳ phát tình xong.
Tôi đau đầu vô cùng, trong đầu như hiện lên một tương lai đầy ác mộng—
Dẫn dụ Kỷ Phong → tự đập đầu bất tỉnh → tỉnh dậy dẫn dụ tiếp → lại tự đập đầu…
Cứ lặp đi lặp lại như thế, hỏi sao tôi không đau đầu cho được?!
Nhưng Kỷ Phong lại nói rằng, thực ra tôi không cần tự đập ngất mình.
Bởi vì cậu ta chỉ giả vờ rơi vào kỳ phát tình, sẽ không thật sự làm ảnh hưởng quá lớn đến tôi.
Dù sao, nếu cứ liên tục rơi vào kỳ phát tình, thì đến cả người sắt cũng chịu không nổi.
Huống hồ, cậu ta chỉ là một omega yếu ớt, mong manh.
“Nhưng mà, để giả vờ như vậy, em cần được anh dùng pheromone xoa dịu, có được không?”
Lúc Kỷ Phong nói câu này, đôi mắt long lanh sáng ngời, nhìn tôi đầy chờ mong.
“Dù sao, em quá yếu… em sợ mình không kiểm soát nổi mà thật sự bước vào kỳ phát tình mất…”
Cậu ta đã cố gắng rất nhiều để giúp tôi trốn tránh cuộc chiến, tôi còn có thể từ chối sao?
Vì thế, tôi vỗ ngực, cam đoan ngay lập tức:
“Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi!”
Nhưng tôi thực sự không ngờ…
Kỷ Phong lại “cần” nhiều đến vậy.
Tôi nằm bẹp dưới đất, kiệt sức hoàn toàn, nhìn Kỷ Phong đang ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng mình với ánh mắt tuyệt vọng.
Giọng tôi lạc hẳn đi:
“Kỷ Phong… anh thực sự không còn nữa rồi… một giọt pheromone cũng chẳng còn…”
Kỷ Phong chu môi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng an ủi tôi:
“Anh mệt rồi thì cứ nghỉ một chút đi, nghỉ xong rồi lại tiếp tục nhé.”
Tôi: “…”
Tôi thà tự đập đầu ngất còn hơn.
Tên MC kia cũng đã đến quan sát chúng tôi vài lần.
Từ hiếu kỳ, đến cảm khái, rồi sau đó mặt đơ ra, ánh mắt như muốn nói:
“Anh bạn, cậu đúng là đồ cáo già, tôi thực sự bái phục cậu luôn rồi.”