CHƯƠNG 3
3
Khi tôi tỉnh lại, màn che đã được kéo lên.
Ánh sáng xuyên qua song sắt, chiếu sáng căn phòng giam. Hương kẹo mơ vẫn còn vương vất trong không khí.
“Anh ơi, anh tỉnh rồi?”
Tôi nghe theo tiếng gọi, quay đầu nhìn sang—cuối cùng cũng thấy rõ mặt của omega kia.
Tóc mái đen nhánh buông xuống trán, ngũ quan tinh xảo, đường nét mềm mại khiến cậu ta trông như một con búp bê sứ xinh đẹp vô hại.
Tôi ngồi dậy, xoa xoa cái đầu vẫn còn ê ẩm, ậm ừ đáp lại.
Cậu ta cong môi cười, mắt hơi híp lại, giơ lên đôi tay vẫn bị trói:
“Anh quên gì rồi đúng không?”
Tôi hít một hơi, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, để tôi cởi trói cho cậu ngay.”
Nói rồi, tôi đi đến ngồi xổm trước mặt cậu ta, túm lấy vạt áo, bắt đầu gỡ nút thắt.
…Tôi trói chặt vậy sao?
Tôi xoay xoay nút chết, nghiến răng tìm cách gỡ, nhưng nó bướng bỉnh đến mức tôi mãi không tháo được.
Cậu ta nhìn tôi, giọng điệu như đang tán gẫu:
“Em tên là Kỷ Phong. Còn anh?”
“Bạch Cảnh.”
Kỷ Phong khẽ cười, giọng nói mang theo chút ý tứ hàm xúc:
“Anh Bạch Cảnh đúng là chính nhân quân tử. Vì bảo vệ sự trong sạch của em mà sẵn sàng đập đầu đến ngất… Em chưa từng gặp một alpha nào như anh cả.”
Bốn chữ “chính nhân quân tử” được nhấn mạnh đến mức tôi suýt nữa thì nghẹn họng.
Nói xong, cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười thoải mái, tiếp tục hỏi:
“Có thể cho em biết… lúc đó anh đang nghĩ gì không?”
Tôi tiện miệng bịa bừa:
“Nghĩ gì được chứ? Dĩ nhiên là… đàn ông sạch sẽ mới là của hồi môn tốt nhất.”
Kỷ Phong thoáng sững sờ, rồi gật đầu như đang suy tư điều gì.
Mãi mới gỡ được nút thắt, tôi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ chiếc áo rồi mặc lại.
Đưa mắt quan sát xung quanh, tôi ngạc nhiên nhận ra nhiều phòng giam đã trống không.
Có vẻ trong hai ngày tôi bất tỉnh, đã có không ít người bỏ mạng.
Tôi bèn ngồi xuống cạnh Kỷ Phong, định dò hỏi chút thông tin.
“Kỷ Phong, cậu lợi hại không?”
Cậu ta cúi đầu, né tránh ánh mắt tôi, khiến đường nét gương mặt trông càng ngoan ngoãn.
“Rất yếu.”
Tôi đập mạnh lên đùi, như tìm được tri kỷ:
“Tôi cũng yếu! Chúng ta có thể ôm nhau sưởi ấm!”
Kỷ Phong nghiêng đầu nhìn tôi, im lặng suy nghĩ một lát—
Bất ngờ, cậu ta giơ tay ôm chặt tôi:
“Ừ, ôm nhau, sưởi ấm.”
“Khoan đã, không phải kiểu ‘ôm nhau’ này…”
Tôi bất lực vỗ vỗ cánh tay cậu ta, thấy cậu ta không nhúc nhích, đành thở dài rồi cũng giang tay ôm lại:
“Được rồi, ôm một cái cũng không sao.”
Sau đó, tôi giữ lấy vai cậu ta, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Chúng ta đều là gà yếu, cần bàn bạc kỹ lưỡng xem tiếp theo phải làm gì.”
Nhưng Kỷ Phong bỗng như mất hồn, ánh mắt trân trân nhìn tôi, đột nhiên thốt ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
“Anh ơi… anh thơm quá… Pheromone của anh, thật thơm.”
Nghe vậy, tôi vô thức đưa tay chạm vào tuyến thể sau gáy.
Rồi một suy nghĩ chợt lóe lên—
Hệ thống từng nói rằng:
【Lựa chọn thân phận đều có tác dụng phụ… Pheromone sẽ có sức hấp dẫn chí mạng với tất cả mọi người…】
“Hấp dẫn chí mạng”…
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nóng rực của Kỷ Phong—
Đột nhiên, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm chẳng lành.