CHƯƠNG 2
2
Giả vờ ngủ!
Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng giữ cho hơi thở đều đặn và ổn định.
Một bàn tay thon dài, gầy yếu nhẹ nhàng bám lấy cánh tay tôi, hơi thở nóng rực phả vào vành tai.
Rồi một giọng nói mềm mại, yếu ớt vang lên:
“Tim anh đập nhanh quá… Anh chưa ngủ đúng không?”
Cả người tôi run lên, nhịp tim lập tức mất khống chế, càng muốn đẩy người bên cạnh ra xa.
Nhưng cậu ta dường như đoán trước phản ứng của tôi, nhanh hơn một bước, nắm chặt cổ tay tôi.
Trong chớp mắt, bàn tay ấy như gang như thép, khiến tôi không thể nhúc nhích.
Cậu ta khẽ nỉ non, giọng run rẩy như đang khóc:
“Anh ơi, em khó chịu lắm… Anh giúp em được không?”
Tôi: ?
Giờ tôi còn khó mà nhấc người lên, từ chối kiểu gì đây?
Cậu ta tựa đầu lên vai tôi, hương kẹo mơ càng nồng đậm đến mức khiến tôi choáng váng.
“Anh ơi, cắn em một cái đi… chỉ một cái thôi…”
Lời vừa dứt, tôi mơ hồ cảm thấy cậu ta hơi ngửa đầu, để lộ chiếc cổ thon trắng cùng tuyến thể nhỏ nơi gáy, bộ dạng mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi không tự chủ nghiến răng hàm.
Giọng nói kia như tiếng thì thầm của ác quỷ, dụ dỗ tôi mở chiếc hộp Pandora chết tiệt.
Tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi, vị máu tanh và cơn đau bất chợt giúp tôi tỉnh táo lại đôi chút.
Nhưng lúc này—
Tôi đã giữ chặt vai cậu ta, mũi gần như chạm vào tuyến thể của cậu ta, chuẩn bị lộ răng nanh.
Cậu ta thả lỏng vòng tay ôm eo tôi, vùi đầu vào ngực tôi, ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ.
Tôi đẩy cậu ta ra xa một chút, giọng lúng búng:
“Để tôi cởi áo đã.”
Cậu ta không nói gì.
Từ hương pheromone trong không khí, tôi nhạy bén cảm nhận được một tia bạo lực thoáng qua.
Rất mờ nhạt, chỉ trong nháy mắt.
Nhưng tôi không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng túm lấy vạt áo, kéo áo lên qua đầu, vừa xoắn áo thành một dải dài vừa hỏi:
“Cậu có thể chịu được bị trói không?”
“Ừm.”
Thế là tôi mò mẫm nắm lấy tay cậu ta, ép hai cổ tay lại gần nhau, quấn chặt bằng áo rồi buộc thành một nút chết.
Loạng choạng đứng lên, lảo đảo vịn vào tường, khi cảm thấy cơ thể đã gần chạm đến giới hạn—
Tôi đập đầu vào tường.
Trước khi mất ý thức, trong đầu tôi chỉ kịp gào thét:
“Mình là thằng yếu nhớt, đừng có tự đập chết chính mình!”
Trong không khí, pheromone đột ngột ngưng trệ—
Hình như chủ nhân của nó… đang cực kỳ sốc.