CHƯƠNG 12
12
[ Kết thúc chính văn ]
Ba ngày kỳ mẫn cảm trôi qua.
Ngay khi tôi vừa lấy lại sức, Kỷ Phong lại giở trò cũ—quỳ gối dưới chân tôi, ôm tôi khóc thút thít, vừa ấm ức vừa nhận lỗi.
“Anh ơi, em sai rồi…”
“Chúng ta đã sống cùng nhau gần nửa tháng mà anh cứ nhất quyết ngủ riêng, em sốt ruột quá nên mới hành động quá khích…”
“Xin lỗi anh… em thực sự biết lỗi rồi…”
“Tha thứ cho em được không?”
Tôi quay mặt đi, mặc kệ cậu ta, vừa lặng lẽ xoa xoa eo và mông.
Đau chết mất.
Trong lòng tôi thầm hạ quyết tâm—tuyệt đối không thể để chuyện này bị dỗ dành cho qua!
Nếu không, về sau sẽ còn thảm hơn.
Thấy tôi không phản ứng, Kỷ Phong bắt đầu lăn qua lăn lại trong lòng tôi, ra sức cọ cọ để thu hút sự chú ý.
“Anh ơi, em thực sự biết lỗi rồi mà! Tha thứ cho em đi, được không?”
Tôi hừ lạnh, mặt nghiêm lại:
“Tha thứ lần này, vậy lần sau thì sao?”
Kỷ Phong bỗng lén lút ngước mắt lên nhìn tôi, chớp chớp mi thử thăm dò:
“Lần sau… lần sau đến lượt anh?”
“Lượt anh cái đầu em! Em đã thấy alpha nào nằm dưới chưa?”
Cậu ta chu môi, lẩm bẩm:
“Vậy thôi vậy… lần sau em không cho anh đâu.”
Tôi: 6.
Đánh không lại, thế là tôi triệt để bị đè xuống, từ nay không ngóc đầu lên nổi.
Kỷ Phong kéo kéo vạt áo tôi, trên mặt vẫn còn vương nét thỏa mãn sau khi được ăn sạch.
“Anh ơi, anh phải chịu trách nhiệm với em đấy. Khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?”
“???”
“Không phải em nên chịu trách nhiệm với anh sao?”
Cậu ta xoa cằm suy nghĩ, sau đó gật gù:
“Cũng được. Em chịu trách nhiệm với anh. Vậy anh định khi nào đi lĩnh chứng?”
Tôi rên khẽ một tiếng, yếu ớt nói:
“Để anh hồi phục đã… đau lưng quá…”
Cậu ta hào hứng duỗi tay ra:
“Để em xoa bóp cho anh!”
Tôi: !
“Kỷ Phong! Em sờ đi đâu vậy?!”
[ Phiên ngoại – Góc nhìn của Bà chủ tiệm hoa ]
Một năm rưỡi sau, tôi lại gặp ân nhân omega thần bí của mình.
Hình như cậu ta vừa mới đánh sập Đấu Trường Bách Thú thêm lần nữa.
Lần này, cậu ta nhờ tôi mua một lô lớn thuốc ức chế và miếng dán chặn pheromone, sau đó vội vã rời đi.
Trước khi đi, cậu ta đưa cho tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh—
Bạch Cảnh ôm một đứa trẻ sơ sinh, ánh mắt dịu dàng vô cùng.
Còn trong lòng ân nhân của tôi cũng có một đứa bé.
Một đứa mặc đồ xanh, một đứa mặc đồ hồng—hẳn là sinh đôi long phượng.
Tôi lặng người mất một lúc, sau đó giơ ngón cái lên:
“Không ngờ Bạch Cảnh lại mạnh mẽ vậy, chắc chắn đã khiến ân nhân của tôi mệt lắm nhỉ?”
Kỷ Phong đã leo lên xe mô tô, nghe vậy bỗng khựng lại một chút, sau đó bật cười:
“Người sinh con là em.
Nhưng người khóc là anh ấy.”
Dứt lời, cậu ta lái xe phóng đi.
Để lại tôi đứng chôn chân tại chỗ, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Có ý gì vậy?
Một năm sau, Kỷ Phong lại đến.
Lần này, cậu ta phá sập toàn bộ Đấu Trường Bách Thú.
Cũng như lần trước, cậu ta đưa tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh—
Hai nhóc tì ngồi trong lòng Bạch Cảnh, mà Bạch Cảnh cũng đang ôm thêm một đứa trẻ nữa.
Còn Kỷ Phong lại không có trong khung hình.
Bạch Cảnh trông mệt mỏi như một ông bố bỉm sữa chính hiệu, ánh mắt cũng ngày càng dịu dàng, đầy vẻ yêu thương.
Tôi há hốc mồm:
“Trời ơi! Bạch Cảnh lợi hại thật! Hai năm mà đã có ba đứa luôn!”
Kỷ Phong không phủ nhận, vẻ mặt rất bình thản:
“Thể lực em tốt mà.”
Bỗng nhiên, ánh mắt cậu ta dừng lại ở một góc đường.
Tôi nhìn theo—
Đó là một beta đang chào mời khách.
Tôi giải thích:
“Dạo này Đấu Trường Bách Thú làm ăn sa sút, rất nhiều beta từng làm việc ở đó bị bán vào ‘Ổ Yên Hoa’.”
“Dù sao bọn họ cũng chỉ là beta, giới nhà giàu không cần, chỉ có khu nghèo mới nhận.”
“Không ngờ họ lại lang thang đến tận đây để kéo khách…”
Kỷ Phong khẽ cười:
“Ổ Yên Hoa là gì?”
Tôi ngập ngừng một chút, rồi nói thẳng:
“Là… kỹ viện.”
“Em quen anh ta à?”
Cậu ta nhếch môi:
“Tất nhiên rồi.”
“Một kẻ thích giảng đạo lý, luôn đeo mặt nạ mà sống.”
Tôi do dự hỏi:
“Vậy em định cứu hắn sao?”
Kỷ Phong nhún vai:
“Không cứu.
Thấy hắn sống không tốt, em mới yên tâm.”
Dứt lời, cậu ta lên xe rời đi.
Trước khi đi, cậu ta chào hỏi gã beta kia.
Đối phương như nhìn thấy ma, vội vàng ôm đầu che mặt, lập tức bị tú bà bên cạnh vung roi quất thẳng một nhát.
Ba năm sau, thực ra Đấu Trường Bách Thú đã phá sản.
Sau ba lần đánh sập, cộng với sự nổi dậy của đám nô lệ, không còn khách nào dám đến nữa.
Những bức tường đổ nát không ai sửa chữa, nơi đó trở thành một phế tích hoang tàn, chờ chính quyền thu dọn.
Vậy nên, Kỷ Phong lần này chẳng còn gì để phá nữa.
Cậu ta vẫn đưa tôi một tấm ảnh.
Tôi chưa kịp nhìn, đã kinh ngạc hỏi:
“Lại sinh nữa sao?! Ba năm mà có bốn hay năm đứa rồi? Em chịu nổi không?”
Kỷ Phong lắc đầu:
“Chỉ là muốn cho chị xem tình hình của anh ấy và mấy đứa nhỏ thôi.”
“Chúng tôi sắp chuyển về đây, đến lúc đó nhờ chị giúp chăm sóc bọn trẻ nhé.”
Tôi cúi đầu nhìn ảnh—
Trong ảnh, một bé gái tóc thắt bím đang khóc thút thít, Bạch Cảnh ôm bé dỗ dành.
Còn Kỷ Phong đứng bên cạnh, cầm một thanh gỗ phạt cậu con trai đang bị quấn tã.
Bên cạnh còn một nhóc tì đang ngồi dưới đất cười khanh khách, lộ ra hai chiếc răng sữa.
Tôi nhìn từ ảnh sang Kỷ Phong, đùa giỡn:
“Có khi hai người không sinh thêm là vì không còn Đấu Trường để phá nữa đúng không?”
Cậu ta suy nghĩ một chút, sau đó lại gật đầu rồi lắc đầu.
“Không, là do anh ấy không chịu nổi nữa.
Chứ em thì vẫn muốn có thêm một cô con gái.”
Tôi trầm mặc.
Rồi bỗng dưng ngộ ra chân lý.
“Khoan đã… Hai người đổi vị trí rồi hả?!”
Kỷ Phong nhìn tôi, vẻ mặt như muốn nói “bây giờ chị mới nhận ra sao?”
Sau đó, cậu ta lại nghênh ngang rời đi.
Tôi cảm giác như cánh cửa thế giới mới đã mở ra trước mắt.
Tôi quay đầu lại, gọi vào trong tiệm hoa—
“Bảo bối, chị có một ý tưởng rất táo bạo!”
Truyện đến đây là hết rồi nha cả nhà.
Cảm ơn mọi người đã lắng nghe Cả nhà yêu thấy truyện hay thì cho kênh Nhà Ba Chỉ một like và một sub nhé nếu không hay thì cả nhà lưu video lại để nghe lần nữa nha hì hì Yêu mọi người!!!