CHƯƠNG 11
11
Kỷ Phong đưa tôi trốn đến một thị trấn nhỏ ven biển.
Người của Đấu Trường Bách Thú dường như đã bỏ cuộc, chẳng còn tin tức nào về việc truy bắt nô lệ.
Người dân trong thị trấn đều là beta, giản dị và chất phác.
Tôi cũng không ngờ mình có thể cùng Kỷ Phong sống một cuộc đời nam cày nam dệt, chỉ có một điều bất tiện—
Không thể mua được thuốc ức chế.
Cuộc sống yên bình trôi qua từng chút một.
Cho đến một ngày, tôi cảm thấy cơ thể không ổn.
Cả người uể oải, rã rời—
Chắc là kỳ mẫn cảm đến rồi.
Lúc này, Kỷ Phong không có ở nhà.
Tôi vội vàng lấy ba lô ra, lật tung mọi ngóc ngách.
Nhưng lật đi lật lại cũng không tìm thấy thuốc ức chế.
…Rõ ràng tôi nhớ vẫn còn hai ống mà?
Cơ thể bắt đầu nóng bừng, pheromone không thể khống chế mà tràn ra ngoài.
Tôi nghiến răng, nhanh chóng khóa chặt tất cả cửa sổ, sau đó lê bước đến phòng của Kỷ Phong để tìm kiếm.
Nhưng cơn bứt rứt trong người ngày càng dữ dội, khiến tay tôi run lên không kiểm soát.
Tôi tìm kiếm suốt nửa tiếng—vô ích.
Khi đợt sóng nhiệt thứ hai ập đến, tôi không chịu nổi nữa, cả người ngã ngửa xuống.
Ý chí còn sót lại giúp tôi đeo vội miếng chặn cắn, rồi co người lại trên giường, khẽ rên lên vì khó chịu.
—Lúc này, cửa mở ra.
Ngay giây đầu tiên bước vào, Kỷ Phong chắc chắn đã ngửi thấy pheromone ngọt ngào nồng đậm trong không khí.
Cậu ta thuận thế cởi giày, bước lên giường, ôm lấy tôi, giọng dịu dàng dỗ dành:
“Anh ơi, đến kỳ mẫn cảm rồi sao?”
Tôi cố gắng mở mắt, khó nhọc nhìn cậu ta—
Đôi mắt cậu ta ngập tràn ý cười.
Tôi khàn giọng “ừ” một tiếng, cố gắng nói:
“Kỷ Phong, đưa anh về phòng đi.”
Nhưng cậu ta không hề động đậy.
Hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi.
Tôi liếc sang—chỉ thấy cậu ta đang chăm chú nhìn chằm chằm vào một điểm trên cổ tôi, hàm răng khẽ nghiến, như đang nén nhịn điều gì đó.
Tôi giật mình lùi về sau theo bản năng.
Kỷ Phong ngay lập tức kéo tôi lại, chu môi không hài lòng:
“Anh ơi, anh trốn em làm gì?”
Ánh mắt cậu ta sâu hun hút, đầy xâm lược, không rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
Tôi vừa há miệng định nói—
Cậu ta đã cúi xuống, cắn mạnh lên phần da mềm nơi cổ tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra—
Miếng dán chặn pheromone trên tuyến thể của Kỷ Phong đã bị cậu ta gỡ bỏ từ khi nào.
Mùi kẹo mơ xanh thơm ngọt lan tràn, hoàn toàn chiếm lấy khứu giác của tôi.
“A—!”
Tôi đau đến mức bật ra một tiếng rên khàn, lập tức đưa tay đẩy cậu ta ra.
Nhưng cậu ta bắt lấy cổ tay tôi, giơ cao qua đầu.
“Anh ơi.”
Cậu ta khẽ gọi, giọng khàn đặc vì khao khát.
Ngón tay cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve dái tai tôi, sau đó tháo miếng chặn cắn ra.
Cậu ta ngửa cổ, đưa phần tuyến thể trắng ngần đến trước mặt tôi—
Giống như đang dâng hiến một món ăn ngon, mời tôi nếm thử.
Hương kẹo mơ xanh trong không khí vẫn không ngừng trêu đùa lý trí của tôi.
Cơ thể tôi run lên, không kìm chế được mà lộ ra răng nanh.
Chỉ cần cúi đầu xuống—
Tôi có thể hưởng thụ hương vị tuyệt diệu nhất nhân gian.
Có thể đánh dấu omega thuộc về mình.
Tôi cố gắng kiềm chế.
Cố nhịn.
Cuối cùng, tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi, dùng cơn đau ép bản thân tỉnh táo lại.
Tôi thở dốc, khó khăn hỏi:
“Kỷ Phong, anh hy vọng em biết rõ em đang làm gì.”
Cậu ta bật cười, hơi thở phả lên ngực tôi.
“Em biết.”
“Em cắn anh một cái, tất nhiên cũng phải để anh cắn lại.”
“Không, Kỷ Phong, nếu anh đánh dấu em, em sẽ không còn đường quay đầu lại.”
“Anh là một alpha yếu đuối, chẳng bảo vệ nổi em, ngược lại, còn cần em che chở…”
Tôi vừa nói vừa tự liệt kê hàng tá khuyết điểm của bản thân.
Nhưng Kỷ Phong dường như mất kiên nhẫn.
Cậu ta “chậc” một tiếng, sau đó cúi đầu hôn tôi, mạnh mẽ tách mở đôi môi tôi, nuốt sạch những lời còn lại.
Khi tách ra, tôi thở dốc từng cơn.
Còn cậu ta cười nhẹ.
“Anh ơi, nói nhiều thế làm gì…
“Anh căn bản không muốn đánh dấu em đúng không?”
“Em không cần nghe đạo lý. Nếu anh không chịu đánh dấu em…”
“Thì chỉ có thể để em đánh dấu anh suốt đời.”
—
Chiếc giường khẽ rung.
Tôi khóc lóc cắn lên tuyến thể của Kỷ Phong, hoàn thành đánh dấu tạm thời.
Nhưng cậu ta không giữ lời hứa.
Từ ban ngày đến tận đêm khuya.
Từ đêm khuya đến lúc bình minh.