CHƯƠNG 10
10
Trên đường đi, chẳng có cảnh chạy trốn căng thẳng hay gay cấn như tôi tưởng tượng.
Tôi hỏi Kỷ Phong cậu ta làm sao trốn ra được.
Cậu ta thản nhiên trả lời:
“Em giúp bọn nhà giàu đó kiếm đủ tiền, bọn chúng liền cho phép em được tự do đi lại.”
“Nhưng em không dám đến tìm anh ngay, sợ gây phiền phức, nên chỉ có thể lặng lẽ quan sát xung quanh, lên kế hoạch trốn thoát.”
Kế hoạch diễn ra vào hôm nay—
Trước tiên, cậu ta phá hỏng hệ thống điều khiển trung tâm, thả toàn bộ nô lệ và dã thú ra ngoài.
Sau đó, tận dụng sự hỗn loạn để kích nổ nhà bếp, cắt nguồn điện và mở cổng chính.
Những kẻ trong Đấu Trường ưu tiên bảo vệ đám nhà giàu, vì đó là những người mà chúng không dám đắc tội.
Chỉ sau đó, chúng mới chuyển sang truy bắt nô lệ và dã thú—hoặc nói đúng hơn là bắn chết vài kẻ chạy trốn để răn đe.
Dã thú còn tệ hơn—chúng vốn bị vây bắt bằng đủ mọi cách tra tấn, nay được thả ra, liền hóa thành ác mộng của Đấu Trường.
Nhưng Kỷ Phong đã móc nối với một số người từ trước.
Con người vốn có xu hướng làm theo đám đông—những kẻ nhát gan thì ôm đầu co rúm một chỗ, nhưng một khi có người dám đứng ra dẫn đầu, sự hỗn loạn liền không thể kiểm soát.
Kỷ Phong nhân lúc hỗn loạn, trộm một chiếc mô tô của cậu ấm nào đó trong Đấu Trường, rồi phóng thẳng tới chỗ tôi.
Cậu ta cười rạng rỡ:
“À, em còn đổ dầu vào kho vũ khí, kho thực phẩm và một vài căn phòng khác rồi châm lửa đốt luôn.”
Lúc nói những lời này, cậu ta hớn hở như một con mèo con vừa làm chuyện tốt, ngẩng cao đầu, mắt sáng rực, tựa như đang đợi được khen ngợi.
Tôi bật cười, xoa đầu cậu ta:
“Giỏi lắm.”
Suốt chặng đường chạy trốn, người của Đấu Trường đã đuổi theo chúng tôi nhiều lần.
Nhưng lần nào cũng bị Kỷ Phong khéo léo cắt đuôi hoặc giết sạch.
Còn tôi thì chẳng giúp được gì, chỉ có thể dọn dẹp đồ đạc thật nhanh mỗi khi cần bỏ trốn, cố gắng không trở thành gánh nặng.