CHƯƠNG 1
1
Mở mắt ra, tôi đã ở thế giới ABO.
Tôi cử động chiếc xiềng trên mắt cá chân, lặng lẽ tựa vào tường, quan sát xung quanh.
Cả căn phòng bị chia thành nhiều buồng giam bởi những song sắt kiên cố, mỗi buồng nhốt hai người.
Ở lối đi giữa các buồng giam, một người đàn ông đang thao thao bất tuyệt, nước bọt bắn tung tóe trong cơn diễn thuyết đầy nhiệt huyết.
“…Nô lệ các người, hãy vui mừng đi! Các vị kim chủ rộng lượng ban phát ân huệ! Chỉ cần sống sót sau Đấu Trường Bách Thú, các người sẽ được xóa bỏ thân phận nô lệ và trở thành dân thường! Đây là cơ hội ngàn năm có một…”
Nghe cứ như tà giáo truyền đạo vậy.
Bất chợt, tôi nghiêng đầu, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, cánh mũi khẽ động.
Là pheromone của một omega, nồng đậm đến mức tràn ra ngoài.
Hình như cậu ta đến kỳ phát tình rồi.
Tôi nhíu mày, lại nhìn người kia thêm một lần.
Lúc này, cậu ta đang co người lại trong góc tường, hai tay ôm gối, mặt vùi vào giữa cánh tay, toàn thân run lên dữ dội.
Nhìn qua vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Hương pheromone ngày càng nồng, tựa như vị kẹo mơ xanh, ngọt ngào đến mức làm tuyến thể sau gáy tôi khẽ nóng lên.
Bên ngoài song sắt, người đàn ông kia đã nói đến phần kết, giọng điệu càng thêm hứng khởi.
“Tất nhiên, tất nhiên! Một phần thưởng hấp dẫn thế này sao có thể không kèm theo chút thử thách nhỉ? Kẻ giết người hàng loạt – biệt danh ‘Đông’ hiện đang ở ngay trong số các người đấy!”
“Các người chỉ cần sống sót là sẽ được thưởng. Còn hắn—phải giết sạch tất cả các người!”
Tôi giơ tay, cắt ngang lời hắn: “À này, cho tôi hỏi có thuốc ức chế không? Ở đây có một omega hình như đang phát tình.”
Gã diễn thuyết liếc tôi một cái đầy quái dị, rồi bất chợt bật cười khùng khục.
“Ồ, là lỗi của ta! Quên chưa thông báo phúc lợi cho các ngươi.”
“Hãy nhìn sự sắp xếp hoàn hảo này! Mỗi lồng giam đều có một alpha và một omega, để trong cuộc đấu sinh tử gay cấn này, các ngươi vẫn có thể cùng nhau ‘thư giãn tinh thần’!”
“Yên tâm đi, lồng giam này được thiết kế đặc biệt, không để lộ pheromone hay bất kỳ thứ gì riêng tư.”
“Nếu chẳng may gặp trúng kỳ phát tình, đôi bên có thể vui vẻ tận hưởng, miễn sau đó có sức chiến đấu tiếp.”
“Dĩ nhiên, nếu omega có thai, cả hai sẽ bị loại khỏi trận đấu.”
Tôi lại lần nữa cắt ngang: “Vậy có thuốc ức chế không?”
Đúng như hắn nói, lồng giam này kín mít, không khí không thể thoát ra ngoài, khiến mùi hương kẹo mơ trong không gian càng trở nên kích thích.
Tôi cố gắng hít sâu mấy lần để kiềm chế cơn xao động trong người, nhưng phản ứng sinh lý thì không dễ lừa gạt như vậy.
Dù sao, nhân vật của tôi là một alpha yếu ớt, không thể tự lo cho bản thân cơ mà!
Tôi không biết năng lực của omega đang phát tình kia thế nào, nhưng tôi sợ cậu ta đánh tôi đến tàn phế mất.
Gã MC cong môi, cúi xuống nhìn tôi, không hề trả lời câu hỏi: “Chúc cậu ngon miệng nhé!”
Dứt lời, hắn vỗ lên song sắt.
Màn che xung quanh bốn phía buồng giam lập tức buông xuống, bóng tối ập đến, nuốt chửng mọi thứ.
Tôi ôm chặt bản thân, rút vào góc đối diện với omega kia, trong đầu không ngừng tự nhủ: “Mình là chính nhân quân tử! Mình là chính nhân quân tử!”
Để giữ tỉnh táo, tôi thi thoảng còn bấu mạnh vào đùi mình.
Hơi thở đè nén ngày càng dày đặc, thi thoảng còn có vài tiếng rên khe khẽ vang lên.
Bóng tối khiến thời gian trở nên mơ hồ.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được—
Tiếng thở dốc ấy… đang chậm rãi tiến về phía tôi.
Giờ thì làm sao đây?