Chương 7
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Dòng nước ấm chảy trên da, đến lúc này tôi mới phản ứng lại—
Tôi đã bị Cố Dạ đưa về nhà.
Còn đang tắm trong phòng tắm của anh ta!
Tôi quấn khăn tắm bước ra ngoài.
Cố Dạ dựa vào cửa sổ sát đất, tay cầm một quyển sách.
Nghe thấy tiếng động, anh ta ngước lên nhìn tôi, rồi câu ngón tay:
“Lại đây.”
Tôi ngoan ngoãn đi tới.
Không ngờ bị anh ta bóp cằm.
“Tôi nên trừng phạt cậu thế nào đây?”
Tôi trừng lớn mắt.
Trừng phạt gì cơ?!
“Cố tổng có thể trừ lương tôi.”
Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười lạnh:
“Cậu thích Lâm Sơ?”
Tôi liên tục lắc đầu: “Tuyệt đối không có!”
Tôi nào dám chứ!
“Tránh xa cậu ta ra, đừng để tôi phát hiện cậu nói dối.”
Cố Dạ ghé sát lại gần, hơi thở ấm nóng phả vào cổ tôi.
Tôi sợ đến run bắn người.
Lập tức bật dậy: “Cố tổng, tôi nên về rồi!”
Tôi vội tìm quần áo của mình.
Lúc này, hệ thống lại chen vào:
【Quần áo của cậu đã bị anh ta bỏ vào máy giặt rồi.】
Tôi: “……”
Quay lại nhìn Cố Dạ, tôi hít sâu một hơi:
“Cố tổng, anh giặt đồ của tôi rồi?”
Cố Dạ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tôi nhìn xuống chiếc áo choàng tắm trên người.
Không lẽ muốn tôi mặc thế này về sao?!
Tôi dè dặt hỏi: “Cố tổng… có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không?”
Cố Dạ quét mắt nhìn chân tôi một cái.
Sau đó tiện tay ném qua một chiếc áo sơ mi trắng:
“Mặc cái này trước đi.”
Tôi cầm lấy áo sơ mi, bày ra vẻ mặt mong đợi: “Không có quần sao?”
Tôi mà ra ngoài thế này chẳng bị coi là biến thái à?!
Cố Dạ lạnh nhạt: “Tối nay cậu cứ ở lại đây.”
Tôi đứng hình.
Cố Dạ nổi tiếng lạnh lùng, không dễ gần.
Ngoài Lâm Sơ ra, anh ta chưa từng để bất kỳ ai lọt vào mắt.
Thế quái nào bây giờ lại cho tôi ngủ lại nhà?!
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt anh ta dường như rất kiên định.
Nếu từ chối nữa thì có vẻ tôi hơi không biết điều.
Thế nên tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vậy tôi ngủ phòng nào?”
Cố Dạ hờ hững liếc tôi một cái, giọng điệu bình thản mà lạnh lùng:
“Chung phòng với tôi.”