Chương 6
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Dù sao thì Cố Dạ cũng là một người bận rộn.
Không bao lâu sau, mấy vị tổng giám đốc đã tìm đến mời rượu anh ta.
Tôi nhìn từ xa, thấy có vẻ anh ta chưa thể thoát ra ngay được, liền ra ngoài hít thở một chút.
Không ngờ, vừa bước đến góc khuất của khu vườn nhà họ Lâm, tôi đã nghe thấy tiếng trò chuyện.
Lâm Lạc Hành cầm một chiếc vòng tay trong tay, giọng điệu cao ngạo:
“Đồ tiện nhân như mày mà cũng dám vác mặt đến đây à?”
“Năm đó mẹ tao đuổi mày ra khỏi nhà họ Lâm một lần thì sẽ có lần thứ hai.”
“Cái vòng rách nát gì đây? Tróc sơn hết rồi, rác rưởi thì nên vứt đi.”
Nói rồi, hắn ném thẳng chiếc vòng vào hồ bơi lộ thiên.
Lâm Sơ quay lưng về phía tôi.
Tôi không thấy rõ biểu cảm của cậu ta.
Nhưng bị sỉ nhục như thế, chắc chắn cậu ta phải khóc đến lê hoa đái vũ rồi.
Hệ thống: 【Sắp đến cao trào rồi! Nhiệm vụ của cậu là xuống hồ nhặt lại chiếc vòng.】
Tôi cạn lời: 【Đừng có lừa tôi, nguyên tác rõ ràng là Cố Dạ bảo người hút hết nước trong hồ, sao bây giờ lại thành tôi phải nhảy xuống hả?!】
Bây giờ đang đầu đông!
Xuống đó không đông cứng mới lạ.
Hệ thống: 【Không làm theo kịch bản sẽ bị trừ tiền thưởng, đồng thời nhận hình phạt điện giật.】
Tôi: “……”
Hít sâu một hơi, tôi định bước tới an ủi Lâm Sơ.
Nhưng vừa nhìn kỹ, tôi mới phát hiện—
Cậu ta chẳng có lấy một giọt nước mắt.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, khi nhìn Lâm Lạc Hành còn ánh lên vẻ trào phúng.
Hệ thống vẫn đang giục: 【Mau xuống! Không thì điện giật ngay bây giờ!】
Không còn cách nào khác, tôi chạy đà rồi nhảy thẳng xuống hồ bơi.
Nước lạnh như dao cắt, khiến tôi run lập cập.
Tôi quờ quạng khắp nơi, cuối cùng cũng mò được chiếc vòng tay.
Đang định trèo lên bờ, thì đột nhiên—
“BÙM!”
Tiếng nước vang lên.
Một bóng người nhảy xuống.
Giây tiếp theo, một cánh tay siết chặt lấy eo tôi.
Lâm Sơ dùng giọng điệu có chút hung dữ hỏi tôi: “Anh làm gì vậy?”
Tôi giơ cao chiếc vòng tay, run rẩy đáp: “Nhặt đồ giúp cậu.”
Lâm Sơ sững sờ mất mấy giây.
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi có thứ gì đó mà tôi không hiểu được.
Tôi giật giật vạt áo của cậu ta, vốn cũng đã ướt đẫm: “Lên bờ trước đã.”
Lâm Sơ hoàn hồn, nửa ôm nửa kéo tôi lên khỏi hồ.
Vừa lên đến nơi, cậu ta liền vươn tay lau nước trên mặt tôi: “Đi thay đồ trước đi.”
Tôi gật đầu định đi nhưng—
“Cộp cộp cộp!”
Phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã.
Ngay sau đó, một chiếc áo khoác ấm áp trùm lên người tôi.
Bên tai là một giọng nói lạnh lẽo:
“Trợ lý Trần, cậu lại không nghe lời rồi.”
—Cố Dạ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ta nắm cổ tay kéo đi.
Khi đi ngang qua Lâm Sơ, Cố Dạ dùng giọng điệu lạnh lùng nói:
“Cậu muốn chơi thế nào tôi không quan tâm nhưng đừng kéo người không liên quan vào.”