Chương 3
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Khi tôi quay lại công ty.
Cố Dạ ngồi sau bàn làm việc, trên người vẫn là bộ tây trang cắt may tinh xảo.
Tấm lưng thẳng tắp của anh ta, dưới ánh đèn neon rọi qua cửa sổ sát đất phía sau, trông càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị.
Tôi cung kính báo cáo: “Cố tổng, Lâm tiên sinh không còn gì đáng ngại nữa.”
Cố Dạ nâng đôi mắt đen sắc bén lên nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc bị ánh mắt ấy quét qua, tôi có cảm giác bản thân bị nhìn thấu.
Anh ta sẽ không biết chuyện tôi và Lâm Sơ hôn nhau đấy chứ?!
Cố Dạ thản nhiên nói: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
Tôi vừa thả lỏng một hơi…
Thì suýt nghẹn chết bởi câu tiếp theo của anh ta.
“Cậu không định nói cho tôi biết chuyện cậu ta bị thương sao?”
Tôi: “!”
Cố Dạ đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi.
Chiều cao hơn tôi nửa cái đầu, mang đến một cảm giác áp bức cực mạnh: “Cậu đang thắc mắc tôi biết bằng cách nào?”
Tôi vội vàng nịnh nọt: “Cố tổng anh minh thần vũ, tay mắt thông thiên.”
Nhưng rõ ràng, Cố Dạ không ăn chiêu này.
“Thuốc là cậu bôi giúp cậu ta?”
Tôi lập tức lắc đầu: “Lâm tiên sinh tự bôi.”
Ánh mắt đen sâu thẳm của Cố Dạ nhìn chằm chằm tôi: “Trợ lý Trần vô tình đến vậy sao?”
“Nhưng theo tôi được biết, cậu không chỉ giúp cậu ta bôi thuốc mà còn bế cậu ta về phòng ngủ.”
Tôi yếu ớt hỏi lại: “Chỉ có vậy thôi?”
Cố Dạ nheo mắt: “Cậu còn muốn có chuyện gì nữa?”
Cố Dạ bên ngoài là một doanh nhân.
Nhưng ai cũng biết nhà họ Cố vốn đi lên từ giới hắc đạo.
Mà Cố Dạ đối với Lâm Sơ có chiếm hữu dục cực kỳ đáng sợ.
Nếu anh ta biết Lâm Sơ hôn tôi…
Chẳng phải tôi sẽ bị lăng trì xử tử sao?!
“Trước khi tôi sai cậu đi biệt thự, tôi đã nói gì?”
Ánh mắt Cố Dạ sâu không thấy đáy.
Tôi cố gắng nhớ lại: “Đi đưa thuốc cho Lâm tiên sinh.”
Cố Dạ tiến sát thêm một chút.
Gần đến mức tôi có thể ngửi được mùi tuyết tùng lạnh lẽo trên người anh ta.
“Vậy cậu đã làm gì?”
“Cậu chạm vào cơ thể cậu ta.”
Tôi: “?”
Không sai.
Nhưng sao nghe có gì đó không đúng?!
Tôi vội vàng giải thích: “Vết thương của Lâm tiên sinh ở trên lưng nên cậu ấy mới nhờ tôi giúp.”
Cố Dạ cười khẽ, giọng nói trầm thấp: “Cậu ta đúng là có nhiều mánh khóe.”
Tôi khó hiểu: “Cái gì?”
Cố Dạ thở dài một hơi: “Cậu là trợ lý của tôi.”
“Lần sau… đừng làm những chuyện dư thừa.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Tất cả nghe theo Cố tổng!”
Suýt nữa thì còn vẫy đuôi biểu thị lòng trung thành.
Không biết có phải do tôi ảo giác không nhưng tâm trạng của Cố Dạ dường như tốt hơn hẳn.
Anh ta nhìn tôi thật lâu, rồi mới dời ánh mắt đi: “Ừ.”