Chương 20
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Tôi nằm trên giường, mắt mở thao láo nhìn trần nhà, không sao ngủ được.
Bên cạnh, tấm nệm lún xuống.
Tống Minh Hàn cười khẽ:
“Không ngờ cậu nhát gan đến vậy.”
“Nếu bây giờ tôi kể chuyện ma, cậu có mất ngủ luôn không?”
Thấy tôi im lặng, anh ta cố ý nâng cao giọng:
“Vậy tôi kể nhé?”
Tôi phản ứng cực nhanh, lập tức bịt miệng anh ta lại:
“Đừng có nói!”
Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi không ngừng.
Tôi chợt nhận ra…
Khoảng cách giữa tôi và Tống Minh Hàn lúc này rất gần.
Nhận thức được điều đó, tôi theo bản năng muốn lùi lại.
Nhưng eo tôi lại bị tay anh ta siết chặt.
Đôi mắt đen nhánh của Tống Minh Hàn tràn ngập ý cười:
“Lâm Sơ hôn cậu chưa?”
Một loạt hình ảnh không dành cho trẻ em chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi cảnh giác hỏi:
“Tự dưng hỏi cái này làm gì?”
Tống Minh Hàn chậm rãi nói:
“Lâm Sơ suốt ngày giả vờ đáng thương, mong cậu thương xót.
Nhưng cậu là một con mèo nhỏ.
Phải mạnh tay mới trị được.”
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, cúi xuống hôn lên môi tôi.
“Cậu không phản kháng, tức là đồng ý rồi.”
Tôi muốn chạy!
Nhưng cả cơ thể cứ như rơi vào đệm bông, không cách nào thoát ra.
Tôi không ngờ Tống Minh Hàn lại điên đến vậy.
Sáng hôm sau, tôi mệt đến mức không nhấc người dậy nổi.
Tống Minh Hàn thản nhiên đưa điện thoại cho tôi xem.
Tin tức trong nước đang rầm rộ—
Tập đoàn Lâm thị đã đổi chủ.
Anh ta bình tĩnh nói:
“Lâm Sơ giờ đang bận làm quan mới, không rảnh để lo cho cậu.”
“Cậu có biết vết thương trên người cậu ta từ đâu mà có không?”
“Cậu ta muốn kéo nhà họ Lâm sụp đổ nên không ngại dùng thủ đoạn ‘lưỡng bại câu thương’.”
“Lâm Sơ chưa bao giờ là một người lương thiện.”
Anh ta chơi đùa với ngón tay tôi, giọng điệu lười biếng:
“Cố Dạ cũng vậy. Suốt ngày mặt lạnh như tiền. Nếu cậu ở bên hắn ta, chắc khỏi cần mở điều hòa luôn.”
Lúc này, hệ thống chen vào, giọng điệu đầy giễu cợt:
【Ô hô, tiểu tam này đang rót gió bên gối cho cậu đó. Muốn cậu “bỏ vợ” luôn à?】