Chương 17
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Tôi tưởng rằng Tống Minh Hàn sẽ dẫn tôi đi quán bar tìm gái Tây nóng bỏng.
Không ngờ…
Anh ta lại dắt tôi đi quán bánh ngọt rồi kéo vào khu trò chơi điện tử.
Nhìn người đàn ông mặc áo khoác da đen ngầu lòi, tay cầm kem ốc quế, thong thả ăn từng miếng…
Tôi như bị sét đánh ngang đầu.
Thì ra tên này thích đồ ngọt.
Đang suy nghĩ mông lung.
Bỗng nhiên, Tống Minh Hàn cúi xuống, cắn một miếng kem trên tay tôi.
Anh ta liếm môi, giọng trầm khàn:
“Ngọt thật.”
Tôi nhe răng gầm gừ:
“Anh có biết mình giống cái gì không?”
Tống Minh Hàn nhướng mày khó hiểu.
Tôi nhét luôn cây kem vào tay anh ta, hừ lạnh:
“Giống y như mấy ả tiểu tam trong phim truyền hình, chuyên đi quyến rũ đàn ông đã có vợ.”
Tống Minh Hàn không giận mà còn cười:
“Vậy nếu tôi là tiểu tam, thì ai là chính thất?”
Tôi: “?”
Đây là cái kiểu logic gì vậy hả?!
Không muốn dây dưa thêm, tôi nói:
“Trời tối rồi, tôi về khách sạn trước đây.”
Tống Minh Hàn lập tức mở cửa xe cho tôi, giọng điệu lịch thiệp không ngờ:
“Tôi đưa cậu về.”
Tôi liếc anh ta đầy nghi ngờ nhưng vẫn lên xe.
Không đi phí quá.
Cả ngày hôm nay tôi đã chạy vắt giò lên cổ, thể lực cạn kiệt từ lâu.
Sau khi báo tên khách sạn, tôi ngủ gục ngay trên xe, tận hưởng hơi ấm từ hệ thống sưởi.
Không biết đã ngủ bao lâu…
Đến khi xe dừng hẳn, Tống Minh Hàn mở cửa gọi tôi dậy, vô tình chắn hết cơn gió lạnh bên ngoài.
Anh ta nhìn tôi, cười khẽ:
“Ngủ ngon ghê ha, thật sự coi tôi là tài xế luôn rồi?”
Tôi xấu hổ gãi mũi, cười gượng:
“Lần sau tôi mời anh ăn cơm, anh mau về đi, trời tối rồi.”
Vừa đi được vài bước.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bèn quay đầu lại:
“Anh theo tôi làm gì?”
Tống Minh Hàn nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc:
“Không phải cậu bảo tôi mau về sao?”
“Anh cũng ở đây?”
Tống Minh Hàn nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tôi cười gượng:
“Trùng hợp ghê ha.”