Chương 14
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Sau khi nấu xong bữa tối, trời đã gần tối hẳn.
Tôi rón rén đẩy cửa phòng ngủ của Lâm Sơ, nhẹ nhàng tiến tới cạnh giường.
Hệ thống: 【Hóa ra ký chủ có ý đồ này! Tôi đã nói mà, bình thường cậu lười thế, sao tự nhiên lại chủ động nấu cơm giúp Lâm Sơ được!】
Tôi phớt lờ nó.
Nhẹ nhàng cởi cúc quần của Lâm Sơ.
Rút điện thoại ra, chụp liên tục vài tấm.
Nhìn thành quả trong điện thoại, tôi không khỏi cảm thán:
Mẹ kiếp, sao nhân vật thụ chính ai nấy đều có body đẹp thế này?!
Nhìn lại thân hình của mình, tôi bỗng cảm thấy tự ti.
Chìm đắm trong suy nghĩ, tôi hoàn toàn không nhận ra sự bất thường sau lưng.
Cho đến khi—
Hai cánh tay vòng qua eo tôi.
Cằm của Lâm Sơ tựa lên vai tôi, mượn tay tôi lướt xem ảnh.
Cậu ta nhẹ giọng khen ngợi:
“Chụp cũng đẹp lắm.”
“Nhưng lần sau nếu muốn chụp nữa, cứ nói với tôi. Tôi sẽ phối hợp.”
Tôi hoảng hồn, lùi lại hai bước:
“Cậu… cậu hiểu lầm rồi! Tôi chỉ gọi cậu dậy ăn cơm thôi!”
Lâm Sơ liếc nhìn chiếc thắt lưng đã bị tháo lỏng, rồi mỉm cười:
“Ăn cơm? Cơm gì?”
Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng!
Hệ thống: 【Ôi trời, tiểu bạch hoa biến thành tiểu ớt cay rồi!】
Tôi: 【Còn tâm trạng hóng hớt nữa hả?!】
Không biết giải thích kiểu gì, tôi còn đang cố gắng tìm đường thoát, thì—
Lâm Sơ cúi đầu hôn lên môi tôi.
Không chỉ hôn mà còn cắn nhẹ.
Hơi thở nóng rực của cậu ta phả lên môi tôi:
“Đây là lần thứ hai tôi hôn anh.”
“Sao vẫn chẳng có chút đề phòng nào vậy? Chẳng trách mềm đến vậy.”
Tôi bị hôn đến choáng váng, đôi chân nhũn ra ngã thẳng xuống giường.
Tôi cố gắng vùng vẫy:
“Chúng ta làm vậy là không đúng!”
Lâm Sơ chớp mắt vô tội:
“Anh không thích à?”
Một dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng, lan đến tận đỉnh đầu.
… Thật ra cũng không khó chịu lắm.
Lâm Sơ tỏ vẻ hài lòng, vừa định tiếp tục thì—
“RẦM!”
Cửa phòng bị đá bật tung.
Cố Dạ đứng ngay đó, sắc mặt tối đen:
“Hai người đang làm gì?”
Tôi đơ người.
Cảnh tượng này… sao có chút quen thuộc thế nhỉ?
Cố Dạ này, sao dạo gần đây cứ chuyên đi bắt gian tại trận thế?!
Cố Dạ nhìn tôi, giọng điệu đầy lạnh lẽo:
“Tôi giúp cậu, cho cậu ở lại đây, không phải để cậu nhăm nhe người của tôi.”
“Người của anh”…
Anh ta đang nói về tôi à?!
Lâm Sơ từ tốn đứng dậy nhưng trước khi rời giường, còn cẩn thận chỉnh lại quần áo bị xộc xệch cho tôi.
Sau đó, cậu ta liếc nhìn Cố Dạ, cười như không cười:
“Cố tổng từ bao giờ chịu thiệt thế?”
“Anh giúp tôi giành lại nhà họ Lâm, chẳng qua là vì sau khi tôi kiểm soát được Lâm thị, sẽ nhượng lại miếng đất phía Bắc cho anh thôi, đúng không?”
Không khí trong phòng rơi xuống âm độ.
Hai người này, định đánh nhau à?
Tôi vội vàng đứng giữa giảng hòa:
“Mọi người bình tĩnh! Không cần tranh giành! Cứ vui vẻ bên nhau chẳng phải tốt hơn sao?”
Cố Dạ & Lâm Sơ: “…”
Lúc này tôi mới nhận ra mình vừa lỡ lời.
“Tôi… tôi không có ý đó!”
Hệ thống: 【Wow, hóa ra ký chủ cũng thích chơi NP à?】
Nếu không phải tôi đánh không được nó, chắc chắn tôi sẽ bẻ nát con chip chết tiệt này.