Chương 13
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Vừa bước vào biệt thự.
Lâm Sơ đang ngồi trên ghế sofa, tay áo xắn lên.
Thấy tôi, cậu ta mỉm cười nhưng ngay sau đó lại khẽ nhíu mày:
“Tôi còn tưởng anh không đến nữa.”
Tôi cười gượng hai tiếng: “Vừa rồi tôi gặp Lâm Lạc Hành.”
Nghe vậy, đôi mắt đào hoa của Lâm Sơ thoáng đỏ lên:
“Không sao, hắn đến đây chẳng qua để sỉ nhục tôi thôi, tôi quen rồi.”
Câu “Lâm Lạc Hành khóc cái gì vậy?” của tôi nghẹn lại trong họng, cuối cùng cũng không hỏi ra.
Thấy tôi im lặng, Lâm Sơ đứng dậy, bước đến gần.
Tôi chợt ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Ánh mắt lướt qua cánh tay cậu ta, phát hiện một vết bầm lớn.
Tôi buột miệng hỏi: “Đau không?”
Đôi mắt đào hoa kia như phủ một lớp hơi nước:
“Không đau.”
Hệ thống hóng hớt: 【Tsk tsk tsk, một đóa bạch liên hoa vừa yếu đuối lại vừa kiên cường, thật khiến người ta thương tiếc.】
Tôi: 【Một cái máy như ngươi mà cũng biết thương tiếc?】
Hệ thống không phục: 【Điều này càng chứng tỏ sức hút của nhân vật thụ chính đó nha.】
Tôi: “…”
Sau khi giúp Lâm Sơ bôi thuốc xong.
Cậu ta đột nhiên hỏi:
“Nước trong hồ bơi lạnh không?”
Tôi không hiểu tại sao cậu ta lại hỏi vậy nhưng vẫn đáp: “Không lạnh.”
Ngay sau đó, tôi bị kéo vào một cái ôm.
Hơi thở ấm áp của Lâm Sơ vương trên vai tôi.
“Trần Trình, anh có biết lúc anh nhảy xuống hồ bơi nhặt vòng tay giúp tôi, tôi đã nghĩ gì không?”
“Tôi nghĩ anh thật ngốc. Lại có thể nhảy vào làn nước lạnh buốt như vậy.”
Tôi muốn nói rằng tôi nhảy xuống hoàn toàn là do hệ thống ép buộc nhưng đâu có thể lộ ra được?
Nghĩ vậy, tôi chỉ vươn tay xoa nhẹ mặt cậu ta, rồi dịu giọng:
“Lâm Sơ, cậu mệt rồi, đi ngủ một chút đi.”
“Hôm nay tâm trạng cậu không tốt, tôi sẽ trổ tài nấu một bữa ngon cho cậu, được không?”
Trong đôi mắt cậu ta, sự vui sướng không thể giấu nổi:
“Vậy anh không được lén bỏ chạy.”
Sau khi lấy được lời hứa của tôi, cậu ta mới một bước ba ngoảnh đầu đi vào phòng ngủ.