Chương 11
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Buổi tối, từ khóa về buổi concert của Tống Minh Hàn leo lên hot search.
Tôi tò mò bấm vào xem.
Sau đó… tôi sững sờ.
Tống Minh Hàn, người bình thường ngoài đăng quảng cáo đại ngôn và quảng bá bài hát mới ra thì chẳng bao giờ đăng gì khác, vậy mà hôm nay lại đích thân chia sẻ một bức ảnh trên siêu thoại của concert.
Dòng caption vỏn vẹn hai chữ:
“Ngốc quá.”
Bức ảnh chụp cảnh Tống Minh Hàn đứng trên sân khấu.
Phía sau là toàn cảnh khu khán đài.
Ban đầu tôi còn thắc mắc, sao anh ta lại tự chửi mình ngốc?
Nhưng nhìn kỹ lại…
Tôi liền thấy chính mình.
Ở hàng ghế đầu.
Mắt lờ đờ, mặt mũi ngái ngủ.
Nhìn y hệt một kẻ không tôn trọng nghệ sĩ!
Tôi không chắc anh ta có đang mắng tôi hay không.
Nhưng nhìn tới nhìn lui, không tìm ra điểm nào khác “ngốc” trong ảnh.
Tức là Tống Minh Hàn đã chú ý đến tôi.
Không phải vì tôi không hát theo.
Mà vì tôi ngồi ngủ gật ngay hàng đầu.
Nghĩ đến lúc đứng trong thang máy, tôi còn bịa chuyện mình bị viêm họng…
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.