Chương 10
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Cùng Cố Dạ bước vào công ty đã khiến không ít đồng nghiệp bàn tán xôn xao.
Dù gì thì Cố Dạ cũng nổi tiếng lạnh lùng, không gần gũi ai.
Một đồng nghiệp còn trêu chọc: “Cậu không phải ngủ lại với Cố tổng tối qua đấy chứ?”
Tôi ho sặc sụa, suýt phun hết nước vừa uống.
“Làm gì có!” Tôi vội vàng xua tay phủ nhận.
Đồng nghiệp cười rộ lên: “Đùa chút thôi mà, sao trợ lý Trần căng thẳng thế?”
Khó khăn lắm mới chờ đến giờ tan làm.
Lại bị bạn kéo đi xem concert với lý do “thư giãn tinh thần”.
Nhưng đến nơi rồi tôi mới ngớ người—
Ca sĩ trên sân khấu chính là Tống Minh Hàn.
Ngôi sao lưu lượng kiêu ngạo ngang tàng trong nguyên tác.
Cũng là thanh mai trúc mã của Lâm Sơ.
Theo cốt truyện, Tống Minh Hàn và Lâm Sơ từng sống chung trong cô nhi viện.
Lâm Sơ là người duy nhất từng mang lại hơi ấm cho anh ta.
Dù sau này bị ép phải chia xa, cả hai vẫn luôn giữ liên lạc.
Tống Minh Hàn chung tình tuyệt đối, cũng đã giúp Lâm Sơ giải quyết không ít phiền phức.
Mà mấy cái “phiền phức” đó…
Hình như chính là tôi?!
Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, Tống Minh Hàn buộc tóc sói lơi lỏng phía sau gáy.
Lúc cười, ngũ quan sắc nét đẹp đến mức đáng giận.
Tiếng hét chói tai của fan hâm mộ gần như lật tung cả mái vòm sân vận động.
Sau concert, đám đông chen chúc kín lối ra chính.
Đồng nghiệp liền kéo tôi đi lối sau: “Chú tôi làm việc ở đây, nên tôi biết có cửa sau để ra ngoài.”
Nhưng khi thang máy mở ra, chúng tôi lập tức đối mặt với một người.
Tống Minh Hàn.
Anh ta ăn mặc kín mít nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức có tính xâm lược cao.
Vừa vào thang máy, đồng nghiệp áp sát vào tường, run lẩy bẩy: “Tống… Tống Minh Hàn.”
Tôi phải giữ chặt cô ấy, không thì chắc cô ấy đã ngồi sụp xuống đất rồi.
Tống Minh Hàn nhướng mày: “Tôi đáng sợ lắm sao?”
Hôm nay anh ta mặc áo khoác da, dáng người vai rộng eo hẹp, khí chất ngạo nghễ bất kham.
Đồng nghiệp vội vàng lắc đầu: “Không có! Nam thần! Tôi cực kỳ thích anh!”
Tống Minh Hàn lại nhìn tôi, khóe môi cong lên một nụ cười khó đoán:
“Nhưng hình như bạn cô thì không thích tôi lắm nhỉ?”
Tôi ngây người, ngước lên đối diện ánh mắt anh ta.
Tống Minh Hàn cười nhạt: “Lúc trên sân khấu, tôi đã để ý cậu rồi. Không hát một câu nào, do cậu thấy nhạc của tôi dở sao?”
… Chết cha.
Đồng nghiệp tôi vì là fan ruột nên mua vé VIP hàng đầu.
Vậy nên bị anh ta nhìn thấy cũng không có gì lạ.
Tôi giả bộ ho khan mấy tiếng: “Tôi bị viêm họng.”
Không thể chọc giận anh ta được.
Tống Minh Hàn về sau trong nguyên tác ngược tôi không ít.
Tốt nhất là giữ thái độ khiêm nhường, né xa họng súng!
Anh ta híp mắt, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Vậy à?”
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Tống Minh Hàn vẫy tay nhẹ, cười như không cười:
“Vậy thì, tạm biệt nhé… Tiểu fan hâm mộ.”