Chương 1
Mn đọc tại julycomic.com để ủng hộ nhà dịch Tịnh Thất Gái Hư nha.
Chương 1:
Nhân vật thụ chính – Lâm Sơ bị tổng tài bá đạo công Cố Dạ nuôi dưỡng trong một căn biệt thự ở ngoại ô.
Hôm nay, Lâm Sơ không khỏe.
Cố Dạ vì công việc bận rộn nên không thể đến, liền sắp xếp cho tôi – trợ lý của anh ta – tới chăm sóc.
Không ngờ chính quyết định này đã cho tôi – pháo hôi công – cơ hội ra tay.
Theo nguyên tác “tôi” vì thấy Lâm Sơ quá đẹp mà nảy lòng tà niệm còn chụp lén ảnh riêng tư để uy hiếp cậu ta, chiếm không ít tiện nghi.
Tuy rằng sau khi chuyện bại lộ, tôi bị hai nhân vật công còn lại hành cho thừa sống thiếu chết… nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một pháo hôi mà thôi.
Hệ thống: 【Theo cốt truyện, bây giờ Lâm Sơ đã sốt đến ngất đi rồi. Cậu cứ bế cậu ta về phòng ngủ, nhân cơ hội chiếm chút lợi là được.】
Tôi chột dạ: “Mới gặp đã sàm sỡ người ta? Vậy chẳng phải biến thái sao?”
Hệ thống im lặng.
À… hình như nhân thiết của tôi vốn dĩ là một tên biến thái.
Hệ thống bắt đầu tẩy não tôi: “Nghĩ đến phần thưởng hậu nhiệm vụ đi……”
Khi tôi bước vào phòng khách.
Lâm Sơ đang nằm co ro trên ghế sô-pha.
Hai chân dài gập lại đầy uất ức.
Làn da trắng nõn lộ ra một lớp đỏ nhàn nhạt không bình thường.
Tôi cúi người bế cậu ta lên, đưa về phòng ngủ.
Sau khi đặt lên giường, tôi thở dốc: “Cũng nặng ghê.”
Hệ thống: 【Cởi đồ cậu ta ra, hôn cậu ta.】
Tôi niệm một câu “A Di Đà Phật”, sau đó đưa tay đặt lên eo Lâm Sơ.
Nhưng còn chưa kịp cởi…
Một đôi tay đã siết chặt lấy tôi.
Lâm Sơ tỉnh rồi.
Cậu ta mở đôi mắt đào hoa xinh đẹp, tràn đầy cảnh giác: “Anh định làm gì?”
Tôi không dám động đậy: “Tôi… tôi là thư ký của Cố tổng, anh ấy bảo tôi đến chăm sóc cậu.”
Bây giờ vẫn là giai đoạn đầu của cốt truyện, Cố Dạ đơn phương thích Lâm Sơ.
Quả nhiên, vừa nghe nhắc đến Cố Dạ, Lâm Sơ lạnh nhạt cụp mắt xuống: “Lấy hộp thuốc đến đây.”
Tôi làm theo.
Không ngờ vừa quay lại, tôi đã thấy cậu ta cởi áo.
Trên tấm lưng rắn rỏi xuất hiện vài vết thương khá nghiêm trọng.
Chẳng phải nói là bị bệnh sao?
Sao trên người lại có vết thương?
Nhưng từ xưa đến nay, phản diện chết vì nhiều lời.
Thế nên tôi không dám hỏi.
Tôi bôi thuốc lên vết thương.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da nóng rực của cậu ta.
Lâm Sơ khẽ cụp mi, che đi ánh mắt không rõ cảm xúc: “Chuyện này đừng nói cho Cố Dạ.”
Tôi có chút khó xử.
Dù gì Cố Dạ tay mắt thông thiên, nếu anh ta biết tôi giấu chuyện này…
Lâm Sơ nhìn tôi với ánh mắt đầy đe dọa: “Nếu anh dám nói ra, tôi sẽ bảo với anh ta rằng anh vừa mới định hôn tôi.”
Tôi: “!”
Cốt truyện hoàn toàn lệch rồi!!
Tiểu bạch hoa nhẫn nhục chịu đựng đâu rồi?!
Tôi còn đang bôi thuốc.
Lâm Sơ bỗng nhiên xoay người.
Trước mắt tôi là cơ bụng rắn chắc của cậu ta.
Tôi không kiềm chế được mà đỏ mặt.
Lâm Sơ bóp cằm tôi, cười khẽ: “Nhát gan vậy mà cũng đòi chiếm tiện nghi tôi?”
Tôi lùi về sau một bước: “Tôi… tôi có làm được đâu?!”
Lâm Sơ vòng tay ôm lấy eo tôi.
Hôn tôi một cái.
Môi mềm ướt áp xuống, khiến tôi tê dại đến suýt nhũn chân.
“Giờ thì hôn rồi.”
Tôi suýt nhảy dựng lên: “Cậu cậu cậu…”
Đây là đảo lộn hết cả kịch bản rồi còn đâu!!
Lâm Sơ mỉm cười: “Giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền. Nếu anh dám về mách lẻo với Cố Dạ, tôi sẽ bảo với anh ta rằng anh đã cưỡng ép tôi.”
“Anh cũng biết Cố Dạ là người thế nào mà.”
Tôi tức đến mức suýt chửi thề.
Một thằng công mà lăn lộn đến mức này, đúng là thất bại!!
Lâm Sơ tiễn tôi đến tận cửa.
Vỗ vỗ mông tôi.
Nhìn thấy tôi đỏ mặt, cậu ta cười đầy thích thú:
“Tạm biệt, thỏ con.”