Truyện 1
*Giới thiệu: [Truyện ngắn đã hoàn]*
*[Tổng tài si tình X Giáo sư đại học thư sinh nhã nhặn (niên hại)]*
(Song Khiết / Niên hạ)
Ba năm trước, Tần Mục là một tay chơi chính hiệu, gặp được Hứa Thanh Trạc – một giáo sư đại học thông minh có chỉ số IQ xuất chúng, nhưng dường như chỉ vì một người như Tần Mục mà đánh mất toàn bộ lí trí của mình
Ba năm sau, Tần Mục trở về, người đầu tiên anh gặp là Hứa Thanh Trạc, người mà anh cảm thấy day dứt nhất cũng là Hứa Thanh Trạc. Sau này anh mới biết được, giáo sư Hứa của anh Tần tốt đẹp đến nhường nào, giáo sư của anh tuyệt vời biết bao.
✨Tần Mục x Hứa Thanh Trạc ✨
(Niên thượng)
Lần đầu gặp mặt, Hứa Thanh Diễn xuất hiện với tư cách anh trai của thầy giáo Lộ Ngôn, đưa cậu ấy về nhà.
Lần thứ hai chạm mặt, Lộ Ngôn đã trở thành thực tập sinh trong chính công ty của Hứa Thanh Diễn.
Nhưng cậu đâu chỉ muốn gặp anh hai lần chứ. Cậu muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, Lộ Ngôn thích Hứa Thanh Diễn, thích lắm, thích đến điên cuồng. (Lộ Ngôn là một cậu nhóc đáng yêu, nhưng đôi khi cũng liều lĩnh táo bạo đến mức người ta đỏ mặt.)
✨ Hứa Thanh Diễn x Lộ Ngôn ✨
Truyện ngọt, ngọt, ngọt lắm luôn!
**Chương 1: Giáo sư của anh ấy**
Sau ba năm ngồi tù, bước ra ngoài, anh thấy mình lạc lõng với cả thế giới. Mọi thứ đều thay đổi, chỉ có anh… vẫn bị mắc kẹt trong giam sắt ngục tù, ngày qua ngày lặp đi lặp lại những công việc vô nghĩa, như thể mãi mãi không theo kịp vòng quay của nhân loại .
anh đã từng cho rằng, mình là cậu thiếu gia công tử nhà giàu kiêu ngạo, đứng trên cao chỉ tay năm ngón. Cũng đã từng, vì trẻ người non dạ mà trả giá đắt, vì một phút bồng bột mà đánh mất tất cả.
Không ngờ rằng, ngày đầu tiên ra tù, nhân vật đến đón anh lại là Hứa Thanh Trạc – người mà anh cảm thấy có lỗi nhất trên đời
Tần Mục của ngày xưa có dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, dùng một con mắt để nhìn xuống tất cả; Tần Mục của ngày trước, sống mà không biết đến hai chữ “chân thành.”. Trong số những người anh từng chơi đùa, từng qua lại, từng khiến anh hối hận, Hứa Thanh Trạc là người anh mắc nợ nhiều nhất, khiến anh day dứt nhất trong suốt ba năm qua.
Người cuối cùng anh gặp trước khi vào tù là cậu.
Người đầu tiên anh thấy sau khi bước ra, vẫn là Hứa Thanh Trạc.
Rõ ràng là một giáo sư đại học thông minh vượt bậc, vậy mà ở bên Tần Mục, anh ấy như đã đánh mất hết lí trí, để rồi rơi vào cái hố sâu không lối thoát, mang tên “Tần Mục”.
Ba năm trời, Hứa Thanh Trạc không một lần đến thăm anh. Cậu ấy đã phí hoài thanh xuân vì anh, để rồi giật mình chợt nhìn lại, cậu đã ba mươi tuổi rồi, chẳng còn trẻ trung như ngày nào nữa.
Thời gian dường như chẳng để lại dấu vết gì trên gương mặt ấy. Đây đó phải là món quà đầy sự thương hại của ông trời trao tặng chăng?
“Lâu rồi không gặp…”
“… Lâu rồi không gặp.”
Thật ra chẳng ai cần câu “lâu rồi không gặp” này cả, nhưng hiện tại cũng chẳng biết phải nói gì đây, phải làm như thế nào, bày ra vẻ mặt ra sao. Còn gì nữa đâu ngoài hai chữ “đã từng”
Tần Mục ngồi trong xe của Hứa Thanh Trạc, cả hai không nói một từ. Không ai hỏi đối phương dạo này sống ra sao, chắc họ đều biết rằng…chẳng ai ổn cả
Rõ ràng từng thân thuộc đến thế, từng hôn, từng ôm, thậm chí còn từng nằm chung giường
Cuối cùng, Hứa Thanh Trạc phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc ấy:
“Tạm thời cậu ở nhà tôi đi, nhà cũ của cậu giờ… không còn nữa rồi.”
Phải rồi, anh còn nơi nào để đi nữa chứ? Thiếu gia giàu có ngày xưa, làm gì có ai là bạn tri kỷ thật lòng?.
“Cảm ơn.”
Giọng Tần Mục khàn khàn khi mở miệng, vẻ ngạo nghễ trước kia giờ đây đã tan biến
Nơi Tần Mục đến không phải căn nhà trước đó của Hứa Thanh Trạc, mà là một nơi nào đó thật xa lạ. Hứa Thanh Trạc, anh ấy vốn là người dịu dàng, chu đáo. Dù chuyện cũ từng xảy ra, đối diện với người này, anh vẫn kiên nhẫn giải thích cặn kẽ:
“Đây là khu đô thị mới phát triển, gần trường nên tôi mua ở đây. Bên kia là phố thương mại, cách đó không xa có một trường mẫu giáo, còn phía bên kia là…”
Nhận ra mình nói hơi nhiều, Hứa Thanh Trạc dần chìm vào im lặng
Tần Mục bước bên cạnh Hứa Thanh Trạc, thứ duy nhất anh cảm nhận được chỉ là sự tự ti xen lẫn mặc cảm. Anh thậm chí không có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt cậu.
Một lúc lâu sau, Tần Mục mới lên tiếng:
“… Sao lại chuyển đi?”
Hứa Thanh Trạc cười nhẹ, ánh mắt hướng về xa xăm:
“Dù sao nơi đó cũng chẳng phải có kí ức đẹp đẽ gì cho cam.”
Tần Mục: “…”
Cũng đúng, đó không phải nơi có kí ức gì đẹp đẽ, mà anh, cũng chẳng phải người mang lại cho cậu hồi ức tươi đẹp nào.
Căn nhà hiện tại của Hứa Thanh Trạc nhỏ hơn trước kia, trống trải, không có có đồ trang trí gì, như một căn hộ mẫu đơn giản. Căn nhà cũ ngày xưa dù sao vẫn ấm áp, có hơi thở của sự sống hơn.
“Tôi chưa dọn phòng khách, nên cậu ngủ chung phòng với tôi trước. Mai tôi dọn phòng làm việc, tôi sẽ ngủ ở đó.”
“Tiểu Trạc, tôi…”
Hứa Thanh Trạc giơ tay úp khung ảnh trên tủ đầu giường xuống, không để Tần Mục thấy bức ảnh bên trong. Anh cắn môi, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt hết vào trong lòng.Không có gì để nói ra thành lời. Gương mặt người đàn ông trầm xuống, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
“Tôi đi nấu cơm.”
Khoảnh khắc Hứa Thanh Trạc lướt qua Tần Mục ở cửa phòng ngủ, đặt lên tay nắm cửa, anh đột nhiên dừng lại, lưng vẫn quay về phía người ấy:
“Tần Mục, tôi không cần cậu phải xin lỗii.”
Không đáng.
Không cần
Cũng không quan trọng
Tần Mục nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần, cúi đầu, khẽ cười khổ.
Đúng vậy, cậu không cần…
Với bầu không khí vừa rồi, Hứa Thanh Trạc chẳng buồn để tâm. Trước mắt anh có việc quan trọng hơn: nấu ăn.
Đối diện với cái bếp ga mới toanh – không, phải nói là một căn bếp mới đến mức không thể mới hơn – tay cầm chiếc tạp dề vừa mua, anh có chút luống cuống.
Tần Mục đứng tựa vào cửa bếp, nhìn ngườ kia nhíu mày trước bếp gas. ngay cả khi đeo kính gọng vàng, anh ấy chẳng có chút phong thái nào toát lên vẻ chín chắn, ngược lại còn có chút đáng yêu.
Tần Mục chưa từng thực sự ngắm nghía Hứa Thanh Trạc kỹ càng như vậy. Dù là giáo sư đại học, anh vẫn mang vẻ thanh tú, làn da trắng trẻo, dáng người thon gầy trong lớp áo sơ mi. Thỉnh thoảng còn cắn môi lộ vẻ bối rối.
“Sao thế?”
Hứa Thanh Trạc ngoảnh lại nhìn Tần Mục một cái, rồi dời mắt sang cái thớt, mở miệng,
“Tôi không biết nấu ăn.”
“Không… biết?”
Trước kia, Hứa Thanh Trạc vẫn luôn nấu một bàn đầy món ngon đợi anh về. Dù rằng… anh chưa từng về đúng giờ, cũng chẳng ăn bữa cơm nào cậu ấy làm. Anh…
“Tôi không biết nấu ăn thật. Trước đây tôi có học qua, nhưng chỉ đẹp mắt thôi, không ngon. Cậu chưa từng ăn lần nào nên không biết.”
Hứa Thanh Trạc bỏ tạp dề xuống, quay đi lấy điện thoại,
“đặt bên ngoài vậy.”
Vì biết Tần Mục cũng chẳng nấu nướng gì, gọi ngoài là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng đồ ăn ngoài không phải quá sạch, mà dạ dày Hứa Thanh Trạc yếu, bệnh bao tử do bao năm ăn uống qua loa để lại.
Thôi, đành chịu vậy.
Hậu quả của cái “chịu vậy” là sau bữa ăn, Hứa Thanh Trạc ôm bụng khó chịu, gục xuống bồn rửa tay, khó chịu đến mức nôn khan, nhưng đến cả nôn cũng chẳng có gì.
Tần Mục lo đến phát hoảng. Một người không chịu nói mình khó chịu, một người chẳng biết an ủi thế nào, chỉ đành ở bên cạnh vỗ nhẹ lưng cậu, giúp anh ấy thở đều, lấy khăn lau mặt cho anh.
Lần đầu tiên làm chuyện quan tâm người khác thế này, Tần Mục thấy lòng mình lạ lẫm, vừa xa lạ vừa áy náy.
Hứa Thanh Trạc nôn đến mức người mềm nhũn, được Tần Mục dìu ra sofa, ôm cái gối trên ghế che bụng, mặt trắng bệch khiến người ta cảm thấy xót xa.
Tần Mục cau mày, nhìn người ấy đang co ro trên sofa, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng. Anh đi rót cốc nước ấm, đưa đến miệng Hứa Thanh Trạc, đút cậu uống từng ngụm nhỏ.
Mấy món đồ ăn ngoài trên bàn vẫn chưa dọn, “Cậu ngồi đây, tôi dọn bàn.”
Đợi đến khi Tần Mục gom mấy túi rác rồi vứt xuống thùng rác khu chung cư xong [chú ý phân loại rác nhé], quay về nhà thì thấy Hứa Thanh Trạc tựa lưng vào sofa, đầu nghiêng sang phải, còn ôm gối, ngủ thiếp đi rồi
Tần Mục nhẹ nhàng bước tới, tháo kính của Hứa Thanh Trạc cẩn thận đặt lên bàn trà, ngồi xuống sofa, dịu dàng đỡ đầu Hứa Thanh Trạc từ từ đặt lên đùi mình.
Nhìn gương mặt say ngủ của Hứa Thanh Trạc, ánh mắt Tần Mục ngập tràn dịu dàng – một sự nhẹ nhàng thùy mị chưa từng có.
Anh khẽ luồn vào tóc cậu từng chút một.
Mềm quá.
“Xin lỗi… Tiểu Trạc…”
Người trong lòng đột nhiên nhíu mày, ngủ không yên, miệng lẩm bẩm gì đó.
“Tần Mục… đừng đi…”
Tần Mục sững người. Trong lòng như có núi sông vỡ vụn, rung chuyển vang dội, tựa dòng dung nham phun trào mãnh liệt, Trong khoảnh khắc vỡ òa tất cả, tim đau như bị xé toạc, đau đớn tột cùng, đau thấu tâm can.
Giáo sư của anh đây sao…