PHẦN 7
31
Sau khi bị cưỡng chế khám người và tiêm thuốc mê, cậu bị đưa đến một nơi ẩn mật của Văn Thanh Sơn.
Và tại đó, cậu gặp một gương mặt quen thuộc.
“Ngạc nhiên không, cảnh sát Biên.”
“À không, không đúng. Cậu đâu phải họ Biên. Cậu chỉ là một tên giả mạo.”
Lúc này tay cậu bị trói. Đỉnh đầu thì có tới bốn năm họng súng chĩa thẳng. Cậu quỳ trên mặt đất.
Văn Thanh Sơn ngồi ở ghế chủ vị, mỉm cười nhìn xuống cậu.
Mà người phụ nữ đang đứng bên cạnh hắn—
Chính là đầu mối liên lạc của cậu, Kim Mộ.
“Hắn tên gì nhỉ?”
Văn Thanh Sơn cười rồi vòng tay ôm lấy Kim Mộ.
Người phụ nữ kia áp sát vào hắn, thì thầm vào tai hắn như một cặp tình nhân thân mật.
“À rồi, tôi nhớ ra rồi.”
“Thiếu chút nữa thì quên mất… Cảnh sát Tạ.”
“Quả là trẻ trung ưu tú… Cảnh sát Tạ à.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, thân phận của cậu và toàn bộ thông tin nhiệm vụ đã bị bại lộ.
Thứ đang chờ đợi cậu tuyệt đối không phải là một cái kết tốt đẹp.
Thế nên cậu cũng chẳng cần phải giả vờ gì thêm.
Cậu mở miệng chửi Văn Thanh Sơn một trận tơi bời. Không quên hỏi thăm lăng mộ tổ tiên nhà hắn.
Văn Thanh Sơn cũng không nổi giận.
Hắn ra hiệu cho đám thuộc hạ hạ súng xuống.
Sau đó cười nói:
“Lẽ ra năm đó không nên để mày ở lại bên cạnh nó.”
“Nhìn xem bây giờ đi. Đi theo hai anh em nhà nó quậy phá lâu quá rồi.”
“Ngay cả tố chất cũng tụt dốc theo.”
Nói xong, hắn lại mỉm cười nhìn sang hai anh em nhà họ Văn đang ngồi hai bên.
Văn Ứng Giác ngồi bên trái của Văn Thanh Sơn. Gương mặt hắn vẫn lạnh như băng.
Còn phía đối diện là Văn Dã. Tuy hắn đang bó bột một chân nhưng vẻ mặt vẫn lộ rõ sự phấn khích, gần như không thể che giấu được.
Cậu không tiếp tục để ý đến Văn Thanh Sơn mà quay sang hỏi Kim Mộ một câu.
Người phụ nữ kia liếc cậu một cái rồi chẳng buồn che giấu, thản nhiên nói rằng từ đầu cô ta đã là người của Văn Thanh Sơn.
Gương mặt cậu hẳn trông rất khó coi.
Bởi vì Văn Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào cậu suốt, và khi thấy cậu như vậy thì hắn càng cười đắc ý hơn.
“Cô Kim là người thông minh. Cô ấy biết theo tôi mới có tiền đồ.”
“Cảnh sát Tạ. Tôi thật sự rất khâm phục cậu.”
“Nếu cậu chịu về phe tôi thì mọi chuyện trước kia tôi đều bỏ qua hết.”
Văn Thanh Sơn bắt đầu dụ dỗ cậu phản bội.
Nhưng thứ hắn nhận được chỉ là một tràng chửi thẳng mặt.
Thuộc hạ định ra tay để bịt miệng cậu nhưng hắn lại giơ tay ngăn lại.
Hắn để cậu tiếp tục chửi suốt mười phút.
Sau đó hắn rút điện thoại ra và đưa cho cậu xem một đoạn video.
Trong video là một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục đang đi bộ trên đường với gương mặt bình tĩnh.
“Nhận ra người này không?”
“Cậu có biết tôi có bao nhiêu cách để khiến ông ta biến mất không?”
“Cậu có muốn tận mắt nhìn thấy không, cảnh sát Tạ?”
Văn Thanh Sơn cuối cùng cũng được toại nguyện khi thấy biểu cảm mà hắn muốn thấy trên gương mặt cậu.
Hắn cười ngạo nghễ và điên cuồng.
Hắn biết hắn đã thành công.
Bởi vì người trong video kia là người thân duy nhất còn lại của cậu trên đời.
Đó là cậu ruột của cậu.
32
Văn Thanh Sơn buộc cậu tiếp tục đi gặp đường dây nằm vùng.
Hắn muốn dùng cậu làm mồi nhử để dụ người kia lộ diện.
Theo thông tin mà Kim Mộ đánh cắp từ trong cục, người nằm vùng đó có cấp độ bảo mật cực cao. Ngay cả cô ta cũng không thể giải mã được danh tính thật sự.
Nhưng người đó đã sớm thâm nhập sâu vào bên cạnh Văn Thanh Sơn.
Một đường dây cài cắm sâu đến mức có thể lấy được chứng cứ then chốt.
Điều đó khiến Văn Thanh Sơn hận đến nghiến răng.
Lần này, hắn thề sẽ tự tay bắt được kẻ đó.
33
Địa điểm liên lạc mà đường dây nằm vùng để lại là một nhà kho bỏ hoang.
Văn Thanh Sơn đã cho người điều tra kỹ càng từ trước.
Trước thời điểm hẹn khoảng nửa tiếng, Văn Thanh Sơn dẫn theo người đến gần khu vực nhà kho.
Mặt trời đã lặn hẳn. Rừng cây quanh nhà kho tối đen và âm u.
Đoàn xe của Văn Thanh Sơn ẩn mình trong mảng rừng ấy.
Thời gian dần trôi tới.
Còn chưa đến nửa tiếng, cậu bị đưa ra khỏi xe.
Văn Thanh Sơn ra hiệu cho người tháo còng tay và còng chân cho cậu.
Sau đó hắn ôm lấy vai cậu, giả vờ thân mật rồi ghé vào tai cậu nói nhỏ.
“Nhắc cậu một câu, cảnh sát Tạ.”
“Đừng có giở trò.”
“Không thì tôi thật sự không ngại cho cậu phát nổ giữa chừng để làm màn pháo hoa.”
Hắn giơ chiếc điều khiển trước mặt cậu như một lời cảnh cáo về hậu quả nếu không chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Văn Thanh Sơn đã gắn bom và máy nghe lén lên người cậu.
Hắn có thể theo dõi từng cử động của cậu bất cứ lúc nào.
Nếu cậu phản kháng, hắn chỉ cần bấm nút.
Cậu sẽ bị thổi tan thành từng mảnh.
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu nghiến chặt răng sau một cách đầy nhẫn nhịn.
Lời đe dọa kết thúc.
Không gian lại trở về với sự yên tĩnh.
Giữa màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng bước chân lặng lẽ của đàn em đi tuần xung quanh.
Cậu bắt đầu âm thầm đếm thời gian trong đầu.
Một phút.
Hai phút.
Năm phút.
Mười phút.
Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến thời gian hẹn.
Cậu ngước nhìn về phía nhà kho đằng xa.
Trên cánh cửa treo một ngọn đèn. Ánh sáng chập chờn lay động. Đó là nguồn sáng duy nhất giữa mảng tối bao phủ.
Văn Thanh Sơn giơ tay chỉ về phía nhà kho. Hắn không nói lời nào nhưng ra hiệu cho cậu tiến tới.
Cậu khẽ gật đầu rồi bước đi.
Con đường đất lẫn đầy cỏ dại khiến bước chân cậu loạng choạng.
Tối quá, cậu không thấy rõ đường.
Cậu đi từng bước run rẩy.
Đi được vài bước thì bất ngờ kêu lên.
“Ái da.”
Sau đó cậu mất thăng bằng và ngã lăn ra đất.
Toàn bộ ánh mắt của đám tâm phúc bên cạnh Văn Thanh Sơn lập tức đổ dồn về phía cậu.
Và chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Biến cố bùng nổ ngay tức thì.
“Đừng nhúc nhích.”
“Cảnh sát đây.”
Một người từ phía sau bất ngờ khóa cổ Văn Thanh Sơn rồi dí thẳng một khẩu súng vào huyệt thái dương của hắn.
Trong chớp mắt, Văn Thanh Sơn bị ba cảnh sát có vũ trang khống chế.
Bên trái là Kim Mộ.
Bên phải là một cảnh sát chìm khác.
Còn người khóa cổ hắn từ phía sau.
Chính là Văn Ứng Giác.
34
Ánh đèn đỏ xanh từ các xe cảnh sát chớp nháy bốn phía rừng tối. Cả khu vực lập tức sáng rực như ban ngày.
Văn Thanh Sơn cùng toàn bộ băng nhóm tội phạm cuối cùng cũng bị tóm gọn.
Văn Thanh Sơn hoàn toàn không đoán được.
Nhiệm vụ liên lạc với đường dây nằm vùng thực chất là cái bẫy được dàn dựng để dụ hắn xuất hiện.
Vụ việc của Văn Dã trước đó chính là một phần quan trọng của kế hoạch.
Mục đích là tạo cơ hội cho người nằm vùng.
Khi nhà họ Văn đổ dồn ánh mắt về phía Văn Dã thì đường dây nằm vùng đã nhân cơ hội chuyển thành công chứng cứ quan trọng ra ngoài.
Ngay sau đó, kế hoạch bắt giữ được triển khai.
Nhưng Văn Thanh Sơn đã ngửi thấy điều bất thường từ vụ của Văn Dã.
Hắn bỏ trốn trước thời hạn.
Lúc ấy, thân phận của cậu gần như bị lộ.
Văn Thanh Sơn lập tức điều người giám sát cậu gắt gao hơn.
Sau nhiều lần cân nhắc, kế hoạch buộc phải điều chỉnh.
Cậu và những người bên cậu phải diễn một vở kịch ngay dưới mí mắt của Văn Thanh Sơn.
Khi cậu nhận được hai tin nhắn, một tốt một xấu, cùng bản kế hoạch nhiệm vụ, tất cả đều đã bị người của Văn Thanh Sơn âm thầm chặn lại.
Nhưng điều đó cũng nằm trong sắp đặt.
Bao gồm cả việc Kim Mộ giả vờ phản bội.
Tất cả chỉ để đánh lạc hướng Văn Thanh Sơn, khiến hắn tưởng rằng mọi chuyện đều đang nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trên thực tế, thông tin thật sự về nhiệm vụ được giấu bên trong tấm bùa bình an bằng gỗ mà Văn Ứng Giác đưa cho cậu.
Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của nhà họ Văn, đường dây nằm vùng không thể trực tiếp chuyển tin cho cậu.
Chỉ có thể thông qua người khác.
Thành thật mà nói, cậu từng nghi ngờ thân phận của Văn Ứng Giác.
Nhưng đến khi hắn nhanh chóng vẽ lên vai cậu ký hiệu liên lạc riêng của tổ chức thì cậu vẫn không khỏi kinh ngạc.
Càng khiến cậu không ngờ hơn nữa chính là—
Người có cấp bảo mật cao nhất, đã cắm sâu vào tổ chức của Văn Thanh Sơn suốt nhiều năm và lấy được chứng cứ then chốt, không phải chỉ có một.
Một người là Giang Anh, đã hy sinh.
Người còn lại chính là Văn Ứng Giác.
Nhưng cái tên “Văn Ứng Giác” chỉ là vỏ bọc hắn dùng khi thâm nhập vào nhà họ Văn.
Tên thật của hắn—
Là Biên Từ.