PHẦN 5
21
Sau khi mất trí nhớ, Văn Ứng Giác đã hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất để đánh cược một ván lớn.
Thời gian rất quý giá. Cậu không thể tiếp tục làm một tên đàn em vặt suốt ngày chỉ biết chạy việc.
Ngay khoảnh khắc bị hắn vòng tay ôm lấy từ phía sau, cậu đã đưa ra quyết định.
Cậu cố tình dẫn dắt để hắn hiểu lầm, khiến mọi thứ trở nên hợp tình hợp lý.
Cũng từ đó, cậu bắt đầu đưa ra lựa chọn thực sự.
Từng ngày trôi qua, cậu tỉnh táo chứng kiến bản thân đang từng chút một mục ruỗng và tha hóa.
Nhưng rồi phải làm sao đây.
Cậu không thể quay đầu lại được nữa.
22
Bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu hửng sáng.
Văn Ứng Giác ngậm điếu thuốc trong miệng, tựa người bên bậu cửa sổ sát sàn.
Hắn trần trụi toàn thân. Thân hình rắn chắc được bao phủ bởi một mảng hình xăm lớn.
Hình xăm bắt đầu từ ngực rồi lan ra sau thắt lưng.
Giữa những hoa văn ấy còn đan xen vô số vết sẹo cũ.
Cậu đưa tay chạm vào phần cuối cùng của hình xăm. Bàn tay lướt từng chút một cho đến khi chạm đến ngực hắn.
Làn da nơi ấy nhẵn nhụi và phẳng lì. Không có bất kỳ dấu vết nào.
Ngay sau đó, bàn tay cậu bị hắn giữ lại.
Cậu muốn nhìn hắn. Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng phả ra một làn khói thuốc.
Khuôn mặt ấy nhanh chóng bị khói thuốc xanh xám che khuất.
Cậu không thể nhìn rõ được nữa.
Cậu khẽ hỏi: “Anh à. Rốt cuộc chúng ta đang là gì của nhau?”
Hắn vẫn hút thuốc. Hắn không trả lời.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn hướng về phía cậu.
Tựa như đang xuyên qua làn khói để nhìn thật sâu vào lòng cậu.
Cảm giác ấy khiến cậu sinh ra một ảo giác.
Người đứng trước mặt cậu lúc này giống như một hồn ma.
Cuối cùng, hắn mở miệng trả lời câu hỏi của cậu.
“Chính là thứ quan hệ mà em muốn có.”
Đúng lúc ấy, làn khói tan ra.
Hắn lại quay đầu đi. Hắn không nhìn cậu nữa.
23
Mối quan hệ không tên này kéo dài thêm một thời gian nữa.
Văn Ứng Giác ngoài miệng không nói gì nhưng ngày càng cưng chiều cậu hơn.
Cậu cũng được tiếp cận nhiều chuyện hơn trước kia.
Cậu bắt đầu chuyển tin tình báo với tần suất dày đặc hơn.
Dù rõ ràng đây là việc mạo hiểm cận kề cái chết.
Nhưng mọi chuyện lại diễn ra một cách suôn sẻ đến kỳ lạ.
Sự suôn sẻ đó vượt ngoài dự đoán. Khiến cậu không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu mơ hồ nhận ra sau tất cả hẳn là còn điều gì đó chưa được phơi bày.
Và quả nhiên không lâu sau, có chuyện xảy ra thật.
Sở dĩ Văn Thanh Sơn dám ở lại trong nước là vì cảnh sát chưa nắm được bằng chứng quyết định để nhổ tận gốc nhà họ Văn và toàn bộ thế lực đứng sau bọn họ.
Lão cáo già gian xảo đó quả thật có chút bản lĩnh.
Nhưng con trai của lão thì lại không được như vậy.
Lần này là do Văn Dã gây họa.
Văn Dã quá tham lam.
Nhưng làm việc lại không sạch sẽ.
Cuối cùng cũng để lộ ra sơ hở.
Văn Thanh Sơn là người nhẫn tâm. Dù là con ruột cũng không tha.
Văn Dã bị đánh đến mức biến dạng.
Hắn nằm sõng soài dưới đất, toàn thân đầy máu. Hắn bò đến bên chân Văn Thanh Sơn rồi dập đầu điên cuồng cầu xin cha tha mạng.
Hắn nói lần này có cảnh sát trà trộn vào.
Hắn nói hắn sẽ tự tay bắt ra được cảnh sát. Hắn sẽ lấy mạng cảnh sát để đổi mạng cho chính mình.
“Có hai con chuột đã lẻn vào nhà họ Văn.”
Hắn ngừng lại để thở dốc. Sau đó đột ngột quay đầu.
Khuôn mặt bê bết máu của hắn hướng thẳng về phía Văn Ứng Giác rồi dừng lại nơi sau lưng hắn.
Văn Dã phun ra một ngụm máu. Hắn tiếp tục nói:
“Một trong hai con chuột đó…”
“Chính là kẻ đang ẩn mình bên cạnh anh trai.”
24
Có bao nhiêu cảnh sát nằm vùng đã xâm nhập vào nhà họ Văn thì ngay cả cậu cũng không rõ.
Thân phận của các đặc vụ đều được giữ tuyệt đối bí mật.
Bởi vì tất cả đều có thể ảnh hưởng đến cục diện. Cậu chỉ được phép liên lạc với tuyến trên của chính mình.
Cậu cũng không thể xác định liệu bản thân đã bị lộ hay chưa.
Nhưng lúc này mà bỏ chạy thì lại không phải lựa chọn khôn ngoan.
Bên phía nhà họ Văn đang giám sát rất gắt. Muốn rút lui gần như là điều không thể.
Chủ động rút đi chỉ khiến nguy cơ lộ diện càng cao.
Cậu chỉ còn biết đánh cược.
Dù sao trước đó cậu cũng đã gửi về không ít thông tin quan trọng.
Nếu thật sự bị bắt…
Cũng không hoàn toàn là lỗ.
25
Chẳng bao lâu sau, nhà họ Văn bắt được hai người.
Một trong số đó là tài xế dưới trướng của Văn Ứng Giác.
Khi Văn Thanh Sơn cho người gọi cậu đến, hai người đó đã bị tra tấn đến gần như không còn hình người.
Hắn ngoắc tay gọi cậu lại gần.
Cậu buộc phải giẫm lên nền đất loang lổ máu mà bước tới.
Hắn ôm lấy vai cậu rồi chỉ vào hai kẻ máu me đầm đìa dưới đất, hỏi cậu có sợ không.
Thật ra bọn họ đã chẳng còn ra hình dạng gì nữa.
Tứ chi bị bẻ gãy một cách kỳ dị.
Nhưng có lẽ vì bị ép tiêm thuốc, họ vẫn còn tỉnh táo.
Văn Dã ngồi trên xe lăn. Hắn nhe răng cười rồi dùng thanh sắt chọc vào tay chân đẫm máu của kẻ bị trói.
Văn Ứng Giác đứng ở phía xa. Hắn lạnh lùng quan sát toàn bộ cảnh tượng.
Tim cậu co thắt lại. Cổ họng khô khốc.
Cậu hận đến mức chỉ muốn xử hết lũ súc sinh này tại chỗ.
Nhưng cậu không thể.
Cậu chỉ có thể cố gắng giả vờ sợ hãi.
Văn Thanh Sơn đưa ngón tay cào nhẹ lên má cậu. Hắn ghé sát lại gần tai cậu rồi nói nhỏ:
“Vẻ sợ hãi này của mày trông thật giống mẹ mày.”
“Giống hệt một con thỏ nhỏ.”
“Khiến người ta… nảy sinh lòng thương hại.”
Hắn cầm ly rượu lên rồi bắt cậu uống.
Rượu có màu đỏ thẫm.
Giống hệt máu trên mặt đất.
Hắn không hỏi ý cậu.
Ly rượu bị ép chặt vào môi. Toàn bộ rượu bị dốc thẳng vào cổ họng cậu.
Cậu sặc đến mức ho dữ dội.
Hắn lại bật cười.
Hắn khen cậu là đứa trẻ biết nghe lời rồi nói sẽ đưa cậu đi mở mang tầm mắt.
Văn Thanh Sơn muốn cậu tận mắt chứng kiến cách hắn xử lý hai người kia.
Cậu bị dẫn đến trường huấn luyện chó.
Bên trong toàn là lũ chó dữ đang đói khát.
Lúc ấy cậu mới hiểu lời Văn Ứng Giác từng nói không hề là trò đùa.
Hai người bị ném vào chuồng.
Giống như một miếng bánh mì, bị xé nát trong tích tắc.
Văn Thanh Sơn cho người giữ chặt cậu lại.
Cậu buộc phải chứng kiến mọi thứ từ đầu đến cuối.
Còn hắn thì ngồi ngay bên cạnh, thích thú ngắm nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu.
Khi màn tra tấn kết thúc, tay cậu mới được buông ra.
Chân cậu mềm nhũn. Cậu quỳ sụp xuống đất.
Mùi máu tanh cuồn cuộn tràn vào khoang mũi khiến cậu nôn mửa không ngừng.
Máu dồn lên thái dương.
Cơn ù tai dữ dội kéo đến. Trong hỗn loạn, cậu vẫn nghe được lời Văn Thanh Sơn.
Hắn đang rất đắc ý.
Hắn nói nơi này sắp được xuất khẩu sang nước khác.
Đúng là khốn nạn thật.
Sau đó.
Văn Thanh Sơn dẫn đám người rời đi.
Còn cậu vẫn quỳ gối giữa sân. Cậu nôn đến không thể ngẩng đầu.
Rồi một tiếng sét xé toạc trời đêm.
Trận mưa như trút nước tràn xuống dội ướt cả người.
Chỉ lúc này, cậu mới dám để nước mắt rơi cùng với nước mưa.