PHẦN 4
16
Từ khi rời khỏi căn nhà an toàn và quay về, Văn Ứng Giác liền bắt cậu chuyển vào biệt thự của hắn.
Quan hệ giữa hai người trở nên mờ ám và khó nói rõ.
Ban ngày, cậu vẫn là con chó theo đuôi của hắn. Nhưng khi đêm đến, mọi chuyện đều không thể dừng lại.
Dù vậy, hắn không thường xuyên về căn biệt thự này. Khi không có việc cần, hắn sẽ ngủ ở phòng khách. Tối nay cũng vậy.
Thế nhưng giữa đêm, cậu bị đánh thức bởi tiếng động.
Văn Ứng Giác đã quay về.
Tiếng động rất nhỏ nhưng cậu là người ngủ cực kỳ nhẹ.
Hắn đang ở dưới lầu nói chuyện cùng tâm phúc. Cậu áp sát cửa lén lút nghe ngóng. Nghe một hồi vẫn không thấy điều gì quan trọng nên lại chui vào chăn.
Cậu giả vờ ngủ. Cậu biết hắn sẽ tự tìm đến.
Nửa tiếng sau, hắn đẩy cửa phòng.
Mùi sữa tắm thơm nồng tràn vào trong không khí.
Một thứ gì đó ấm áp và ẩm ướt nhẹ chạm vào môi cậu.
Cậu không nhúc nhích. Cậu tiếp tục giả vờ ngủ.
Kẻ đó vừa kiên nhẫn vừa hiểm độc.
Một bàn tay lướt nhẹ trên má cậu rồi chậm rãi lần xuống cổ. Cuối cùng bàn tay dừng lại ở xương quai xanh. Đầu ngón tay thô ráp có vết chai khẽ mơn trớn làn da. Cảm giác đó thật sự khiến cậu ngứa ngáy.
Hắn bất ngờ ghé sát tai cậu. Hơi thở nóng rực phả thẳng vào khiến tai cậu đỏ bừng.
“Đồ ngốc.”
Hắn bật cười tỏ vẻ đắc ý.
“Còn định giả vờ được nữa không?”
Cậu mở mắt. Cậu đưa tay phải ra đẩy hắn rồi than phiền vì bị phá mất giấc mộng đẹp.
Nhưng hắn lập tức giữ lấy cổ tay cậu.
Hắn nói rằng chó con không nghe lời sẽ bị trừng phạt.
Cậu nhìn thấy tay kia của hắn đang cầm một chiếc thắt lưng.
Thế là cậu ngoan ngoãn đưa luôn tay trái ra.
Cậu nói: “Anh à. Vậy thì trừng phạt em đi.”
Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm. Khuôn mặt bắt đầu nở nụ cười.
Cậu nghĩ hắn sẽ trói tay mình lại. Nhưng hắn không làm vậy.
Giọng hắn khàn đục.
“Đêm nay anh không trói tay.”
“Đêm nay anh muốn xem.”
“Con chó nhỏ bị trói hai chân.”
“Sẽ còn làm được gì nữa.”
17
Đêm nay thật dài.
Gió đêm thổi bay rèm cửa khiến bầu trời xanh thẫm dần hiện ra.
Từng vì sao lấp lánh.
Cậu nhìn về phía chúng. Muôn ngàn vì sao chao đảo rồi ùa vào đôi mắt của cậu.
Cả thế giới như rơi vào biển sao dữ dội và hỗn loạn.
Làn sóng dâng trào. Cậu bị đẩy lên thật cao rồi lại bị ném xuống thật mạnh.
Cậu nghĩ mình sắp chết đuối trong biển trời đó.
Nhưng hắn không cho cậu được giải thoát.
Hắn hôn lên gáy cậu. Sau đó còn cố tình ngăn chặn tất cả của cậu lại bằng trò ác độc quen thuộc.
Hắn nói: “Cầu xin anh đi. Anh sẽ tha cho em.”
Nhưng cậu biết, cầu xin hắn hoàn toàn vô ích.
Văn Ứng Giác là một kẻ bỉ ổi ngập tràn dối trá.
Hắn thích dụ dỗ cậu mở miệng van xin rồi nhân cơ hội hành hạ tàn nhẫn hơn.
Trong ba tháng ở căn nhà an toàn, cậu đã nếm đủ kiểu dạy dỗ của hắn.
Cậu quay đầu lại và mắng hắn là kẻ lừa đảo.
Hắn lập tức bịt miệng cậu. Hắn cúi đầu khẽ răn dạy: “Chó con ngoan không được phép chửi chủ.”
Đến khi nước mắt trào ra, hắn kéo cậu vào lòng và ôm siết thật chặt.
Hơi thở của hắn nóng rực và dồn dập phủ lên vành tai của cậu.
Hắn hỏi nhỏ: “Bây giờ có cảm thấy sắp chết chưa?”
Cậu cắn chặt môi. Cậu không thể thốt nên lời.
Lúc này, linh hồn của cậu đang vùng vẫy trong địa ngục sâu thẳm.
Cậu không thể chết được.
Cậu chỉ có thể đau đớn đến mức sống không bằng chết.
18
Cảm giác đó khiến người ta rối loạn và vặn vẹo.
Thân thể chìm trong khoái cảm nhưng tinh thần lại như bị tra tấn gấp trăm gấp nghìn lần.
Khoái cảm và đau đớn thật ra đều là hình phạt.
Chúng dẫn người ta đến điên loạn hoặc hủy diệt.
Nhưng cậu không thể quay đầu.
Trên con đường này, cậu chỉ có thể bước về phía bóng tối.
19
Cậu bắt đầu từ dưới tay Văn Ứng Giác. Xuất phát điểm chỉ là một con chó giữ cửa.
Lúc đầu, hắn ném cậu vào một chỗ bẩn thỉu đến mức chim còn không thèm ghé, chỉ để canh cửa.
Cứ như thế suốt nửa năm.
Cậu ngoan ngoãn làm một con chó canh cổng trong nửa năm trời.
Hắn rất hài lòng.
Sau đó, hắn cất nhắc cậu lên làm đàn em đi theo bên người.
Nhưng suốt một thời gian dài, hắn chỉ cho cậu làm chân sai vặt. Hắn không để cậu tiếp xúc với bất kỳ chuyện quan trọng nào.
Kế hoạch ban đầu của cậu là đi theo con đường từ đàn em tạp vụ để dần trở thành tâm phúc thân tín.
Cậu không ngờ con đường ấy lại lệch hướng đến vậy.
Theo hắn lâu dần, cậu cũng lờ mờ nhận ra gu của Văn Ứng Giác không hẳn nghiêng về phụ nữ.
Nhưng lần đầu tiên cậu thật sự cảm nhận được sự bất thường đó là vào đêm hôm ấy trong một hộp đêm mới mở.
Trên đùi hắn là một thiếu niên mảnh khảnh đang ngồi.
Cậu thiếu niên kia mới uống nửa ly rượu mà khuôn mặt trắng trẻo đã bắt đầu ửng đỏ. Trông cậu ta mềm mại như một nụ hoa còn đọng sương.
Ánh mắt cậu ta mê ly. Cậu ta chủ động ôm lấy cổ Văn Ứng Giác và đòi hôn.
Văn Ứng Giác cười rồi vòng tay giữ lấy sau gáy cậu ta. Hắn hôn người kia đến mức quên trời đất.
Cậu giống như những đàn em khác. Lặng lẽ đứng ở một góc tối như một bức tường vô hình.
Thế nhưng đột nhiên Văn Ứng Giác mở mắt.
Rõ ràng hắn vẫn đang cuồng nhiệt hôn người kia. Thế nhưng trong đôi mắt đó lại không có chút đắm say nào.
Ánh mắt ấy hơi nheo lại. Cái nhìn sắc bén phóng thẳng về phía cậu, lộ rõ sự chiếm hữu và đe dọa.
Giống như một con thú săn mồi đang rình rập. Nó đang chăm chú nhìn vào con mồi rồi từ từ để lộ hàm răng sắc nhọn.
Cậu thử bước sang một bước nhỏ.
Ánh mắt ấy vẫn khóa chặt lên người cậu.
Cậu dừng lại. Vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh đứng nguyên một chỗ như phông nền vô tri.
Nhưng lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu nhận ra một chuyện.
Người đang bị dòm ngó.
Là chính cậu.
20
Thật ra cậu đã âm thầm chuẩn bị tinh thần từ rất lâu rồi.
Cậu thậm chí còn suy nghĩ đến cả tình huống nếu Văn Ứng Giác ra tay thật thì mình nên đối phó như thế nào.
Nhưng cuối cùng, hắn không làm gì cả.
Thay vào đó lại có một chuyện khác xảy ra.
Lô hàng từ đường biển của nhà họ Văn sắp cập bến.
Đó là một chuyến hàng cực kỳ quan trọng. Nó liên quan đến rất nhiều hoạt động trong nước của Văn Thanh Sơn.
Lô hàng này cũng có vai trò quan trọng trong kế hoạch của bọn cậu.
Muốn tiếp nhận lô hàng đó, cần ít nhất một năm hoạt động ổn định trong nước.
Nhiệm vụ của cậu là thăm dò tin tức và hành động theo tình hình.
Văn Thanh Sơn vốn định để Văn Ứng Giác tiếp nhận chuyến hàng này.
Nhưng Văn Dã cũng muốn giành lấy nó.
Điều bất ngờ là chính Văn Ứng Giác đã chủ động nhường đường. Hắn đưa đường đi của lô hàng cho Văn Dã.
Khi ấy cậu đã suy đoán rằng rất có thể hắn đang đào sẵn một cái bẫy để sau này xử Văn Dã thật nặng.
Hoặc nếu không thì cũng là muốn kéo Văn Dã làm vật thế thân.
Như vậy, nếu Văn Thanh Sơn chạy trốn và định bắt một đứa con ra chịu tội thay thì cũng không dễ dàng.
Thật ra còn một khả năng khác nhưng quá hoang đường nên cậu không dám nghĩ sâu hơn.
Kế hoạch của Văn Ứng Giác là để cậu giả vờ phản bội hắn.
Hắn sai cậu đi tiếp xúc với bên Hòa gia rồi cố ý để cho Văn Dã phát hiện.
Văn Dã quả nhiên tưởng thật. Hắn tưởng mình đã nắm được đòn sát thủ để lật đổ anh trai.
Mọi chuyện sau đó gần như đều diễn ra theo đúng kế hoạch mà Văn Ứng Giác đã vạch ra.
Chỉ có duy nhất một điều ngoài ý muốn.
Đó là việc hắn bị mất trí nhớ.