PHẦN 2
6
Tôi không vội về nhà, mà cứ lang thang trên đường.
Có một chiếc xe đen phía xa, cứ lặng lẽ bám theo tôi từ nãy đến giờ.
Muốn cắt đuôi đối với tôi mà nói, đơn giản như trở bàn tay.
Nhưng tôi cũng đoán được người bên trong là ai.
Người đó chắc chắn không vui khi thấy tôi tự tiện rời đi.
Hắn chỉ thích tôi ngoan ngoãn.
Vì vậy, tôi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Anh ơi, anh đến đón em à?”
“Em bị lạc rồi, anh đưa em về nhà nhé?”
Mấy lời này có thể dỗ cho Văn Ứng Giác vui.
Hắn vui rồi, tôi cũng đỡ khổ hơn một chút.
Vừa ngồi vào ghế phụ, tôi lập tức tháo con dao găm buộc trên bắp chân xuống.
Văn Ứng Giác chẳng thèm liếc mắt, chỉ tiếp tục lái xe.
Tôi mở hé cửa kính, đón chút gió đêm, rồi lim dim ngủ gật.
Một lát sau, hắn đột nhiên lên tiếng.
“Ý thức phản trinh sát khá tốt.”
Tôi mở mắt, nhìn sang hắn.
Ánh đèn đường lướt qua, phản chiếu một gương mặt lạnh nhạt, thản nhiên.
“Anh à, làm cái nghề này, không lanh lẹ chút thì sớm đã bị cảnh sát bắt rồi.”
“Ừm.”
Hắn đáp một tiếng, chẳng chút cảm xúc.
Thấy hắn không nói gì nữa, tôi lại tiếp tục nhắm mắt.
Nhưng hắn kéo cửa kính lên, bảo tôi vừa mới hạ sốt, đừng để gió lùa nhiều.
Lúc về đến biệt thự Văn Ứng Giác, đã gần nửa đêm.
Hắn đỗ xe xong, châm một điếu thuốc, nhưng chỉ hút một hơi rồi kẹp giữa hai ngón tay.
Hắn có một gương mặt cực kỳ thu hút, đặc biệt là lúc này—thoải mái, uể oải, đủ để khiến bao kẻ mê mẩn.
Hắn không xuống xe, tôi cũng ngồi yên.
Thấy tôi không nhúc nhích, hắn quay sang, hỏi:
“Sao thế?”
Tôi tùy tiện tháo hai cúc áo đầu, đáp:
“Anh à, em làm xong việc cả rồi.”
“Nên được thưởng chứ.”
Hắn nhướng mày nhìn tôi.
Tôi đưa tay lấy điếu thuốc trong tay hắn.
“Điếu thuốc này là được rồi.”
Tôi ngậm nhẹ lên nơi hắn vừa hút.
Hắn cười khẽ, rút điếu thuốc khỏi miệng tôi, rồi nghiêng người tới gần.
“Chỉ thế là đủ?”
Hắn có đôi môi rất gợi cảm.
Tôi cũng kề sát vào, nắm lấy cổ áo hắn, kéo thấp xuống.
“Có lẽ vẫn chưa đủ.”
Rồi tôi hôn hắn.
7
Đêm đó, chúng tôi không đi xa hơn.
Văn Ứng Giác bị cha hắn—Văn Thanh Sơn—gọi đi.
Tôi tắm rửa xong.
Trong làn hơi nước bốc lên, tôi nhìn vào gương.
Nhìn gương mặt trong đó, suy nghĩ tôi bất giác trôi dạt.
Hai năm trước, chính vì gương mặt này, tôi bị đưa vào nhà họ Văn.
Hồi trẻ, Văn Thanh Sơn có một Bạch Nguyệt Quang, nhưng hồng nhan bạc mệnh, người đẹp sớm đã không còn.
Mà tôi chính là con trai của Bạch Nguyệt Quang đó.
Văn Thanh Sơn nhận tôi làm con nuôi.
Từ đó, tôi trở thành tam thiếu gia nhà họ Văn.
Chỉ là, tôi chưa từng đổi họ.
Một phần vì tôi không phải con ruột của Văn Thanh Sơn.
Phần còn lại là do ông ta thấy cái tên Biên Từ rất hay, muốn tôi giữ lại để tưởng nhớ mẹ mình.
Nhờ vậy, ông ta còn được tiếng kẻ si tình.
Nhưng rồi, tôi phát hiện một bí mật ghê tởm trong phòng ngủ của ông ta—
Những cuộn băng quay lại các cuộc chơi tập thể.
Nhân vật chính đều là những nam nữ trẻ trung, xinh đẹp.
Nội dung đẫm máu, bạo lực và nhơ nhuốc đến kinh tởm.
Nhớ lại việc Văn Thanh Sơn bắt tôi nuôi tóc dài, lúc nào cũng thích vuốt ve mặt tôi—
Một cảm giác lạnh sống lưng bủa vây toàn thân.
Hắn có ham muốn biến thái đối với tôi.
Nhưng tôi chưa thể rời khỏi nhà họ Văn.
8
Bước ngoặt xảy ra khi Văn Ứng Giác về nước.
Hắn quay về tiếp quản một phần sản nghiệp trong nước của Văn Thanh Sơn.
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng, cấm dục kia mà thầm nghĩ—
Người này chắc sẽ không biến thái như lão già đó.
Ít nhất, nhìn không ghê tởm đến buồn nôn.
So với ở bên tên cha dượng bệnh hoạn, chi bằng đến Văn Ứng Giác làm đàn em, có lẽ vẫn là lựa chọn tốt hơn.
Vậy nên khi quỳ trước mặt hắn, tôi tỏ ra cực kỳ chân thành.
Tôi nói:
“Chỉ cần Đại ca chịu nhận tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa, nhất quyết không rờii.”
“Anh bảo gì tôi cũng nghe, tuyệt đối không phản bội.”
“Chỉ cần anh chịu che chở, tôi lập tức dập đầu ngay.”
Nhưng hắn chỉ khẽ cười lạnh.
Hắn nắm cằm tôi, cúi xuống, nhìn từ trên cao:
“Gì cũng dám làm?”
“Tiểu thiếu gia, nghĩ kỹ chưa?”
“Vì tôi còn biến thái hơn lão già đó đấy.”
9
Văn Ứng Giác nói thật.
Hắn đúng là một kẻ biến thái.
Ngày đầu tiên sau khi “đòi” tôi về từ tay Văn Thanh Sơn, hắn đã trói rồi treo tôi lên trong phòng tra tấn.
Hắn bóp chặt cổ tôi rồi dí sát mặt hắn, giọng trầm thấp hỏi tôi rốt cuộc là ai.
Bị siết đến gần ngạt thở, tôi khàn giọng trả lời:
“Tôi là Biên Từ.”
Đầu tôi ong ong, đau như muốn nổ tung vì thiếu oxy.
Hắn lại thả lỏng tay nhưng đổi thành bẻ ngược cổ tôi từ phía sau, ép sát vào người hắn.
Hắn ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Đồ giả mạo, lừa gạt lão già kia thì thôi…”
“Nhưng dám lừa tôi, không có đường sống đâu.”
Đôi mắt đen láy của hắn gắt gao nhìn tôi. Một cơn lạnh buốt xuyên thẳng từ sống lưng lên tim.
Nhưng lời tiếp theo của hắn—
Khiến tôi rơi vào hầm băng sâu không đáy.
“Mày có biết không? Biên Từ đã chết từ lâu rồi.”
“Là chính tay tao giết.”
“Ngay tại đây, một dao xuyên tim.”
Hắn giơ tay, cách một lớp áo, chậm rãi vẽ một vòng tròn trên ngực trái tôi.
Tôi trợn tròn mắt, cả người run bần bật.
Nhận ra phản ứng của tôi, hắn dường như rất hài lòng.
Hắn buông tôi ra, quay người lấy một chiếc roi dài trên giá dụng cụ tra tấn.
Giọng nói dịu dàng đến rợn người:
“Em trai yêu quý của anh, cưng đoán xem nào…”
“Anh có để em sống tiếp không?”
10
Lâu thật lâu về sau, tôi mới biết đây là một bài thử của Văn Thanh Sơn.
Văn Ứng Giác là kẻ tra tấn.
Còn Văn Thanh Sơn thì ngồi trong căn phòng tối, âm thầm quan sát mọi thứ.
Chỉ cần có bất kỳ sơ hở nào, tôi sẽ không thể bước ra khỏi căn phòng này.
Và cách duy nhất để sống sót—
Là khiến bọn họ tin rằng, tôi thật sự là Biên Từ.
Mà tôi có thể chứng minh điều đó.
Ngực trái tôi có một vết sẹo cũ.
Tôi biết tất cả mọi thứ về Biên Từ.
Tôi thuật lại chính xác toàn bộ chuyện xảy ra vào đêm hắn bị ám sát.
Biên Từ bị đâm ngay ngực trái khi cố chạy trốn khỏi sát thủ.
Chuyện này ngay cả cảnh sát cũng chỉ có thông tin mơ hồ.
Tôi nói 90% sự thật.
Những chuyện xảy ra sau đó còn lại là những màn diễn xuất hoàn hảo.
Nhưng Văn Ứng Giác không phải kẻ dễ dàng tin người.
Hắn muốn moi ra sơ hở từ chính miệng tôi.
Hắn tra tấn tôi đủ kiểu.
Toàn thân tôi bê bết máu, ngực chỉ còn thoi thóp.
Mỗi khi tôi sắp ngất đi, hắn lại tiêm thuốc rồi cưỡng ép tôi tỉnh lại.
Hắn ghé vào tai tôi, giọng nói như một lời dụ dỗ ma quỷ:
“Đau thì nói thật đi.”
“Nếu em nói thật, anh sẽ ngừng.”
Tôi sắp phát điên.
Hắn lộn xộn các câu hỏi, liên tục nhắc lại, cố tình đánh gãy mạch suy nghĩ của tôi.
Lưỡi dao lạnh buốt kề sát cổ họng.
Chỉ cần câu trả lời của tôi không trùng khớp, giây tiếp theo đầu sẽ rơi xuống đất.
Hắn lại hỏi tôi:
“Mày là ai?”
Tôi gắng gượng mở miệng.
“Tôi là Biên Từ.”
Hắn đột ngột đá mạnh vào bụng tôi.
Cơ thể tôi rung lắc như bao cát.
Tôi nghĩ hắn sẽ tiếp tục.
Nhưng hắn lại đột ngột dừng tay.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.
Căn phòng tra tấn im lặng đến ngột ngạt.
Chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của tôi.
Chính sự im lặng bất ngờ này, khiến dây thần kinh căng thẳng của tôi đứt đoạn.
Cơn đau bị đè nén nãy giờ, lập tức tràn ra như sóng dữ.
Tôi đau đến tối sầm mắt, tai oang oang, nhận thức mơ hồ.
Và ngay lúc đó—
Hắn lại hỏi:
“Người đã cứu mày, có phải Tưởng Anh không?”
Hắn cố ý.
Cố ý chọn lúc tôi ý thức mơ hồ mà hỏi.
Đây là lần đầu tiên câu hỏi này xuất hiện.
Và cách hỏi cực kỳ độc địa.
Theo tin tức từ gián điệp, người đã cứu Biên Từ là Tưởng Anh—một tay sai trung thành của Văn Thanh Sơn.
Nhưng thực tế—
Cảnh sát lại nhận được thông tin rằng chính Văn Thanh Sơn đã thả Biên Từ đi.
Mà kẻ đưa tin thực sự đã bị giết trước khi kịp tiết lộ chân tướng.
Năm đó, Tưởng Anh dùng tên giả là Chu Dũng mà đi cùng với Biên Từ.