PHẦN 1
Đại ca của tôi là lão đại xã hội đen.
Nhân lúc anh ấy mất trí nhớ, tôi lừa anh ấy rằng chúng tôi là người yêu.
Những chuyện nên làm, không nên làm, chúng tôi đều đã làm cả.
Nhưng những kẻ dám lừa anh ấy đều phải chết.
Bây giờ, anh ấy đang dí súng vào đầu tôi.
Mời cả nhà yêu nghe truyện! Chúc mọi người nghe truyện vui vẻ.
1
Tôi không ngờ rằng Văn Ứng Giác lại nhanh chóng khôi phục trí nhớ đến vậy.
Nói thật, tình huống lúc này có hơi hỗn loạn.
Tôi đang quỳ ngồi trên đùi anh ấy, chiếc áo sơ mi trắng trễ nải, lơ lửng trên cánh tay.
Mà anh ấy cũng chẳng khá hơn là bao.
Cúc áo bung hết, trên cổ còn hằn mấy dấu vết đỏ sẫm.
Chỉ mới một giây trước, đôi mắt ấy vẫn còn vương đầy dục vọng ướt át.
Vậy mà giây tiếp theo, ánh nhìn lại lạnh lẽo đến mức cứ như đang nhìn một người đã chết.
Đặt vào người khác, chắc đã run rẩy sợ hãi từ lâu rồi.
Nhưng tôi thì khác, tôi có một điểm mạnh.
Tôi không sợ chết.
Giữ nguyên nụ cười trên môi, tôi chậm rãi giơ tay lên, rồi từ từ chắp trước trán.
Tôi nắm lấy nòng súng, cảm giác lạnh buốt của kim loại lan ra trong lòng bàn tay.
Văn Ứng Giác không bóp cò.
Thế nên, tôi càng được nước lấn tới, dắt theo nòng súng, chậm rãi di chuyển từ trán xuống ngực trái.
Ánh mắt Văn Ứng Giác cũng di chuyển theo.
Yết hầu của anh ấy khẽ chuyển động.
“Anh à, bắn vào đầu xấu lắm.
“Bắn vào tim đi.
“Cho em chết trong vòng tay anh.”
Văn Ứng Giác không nghe theo đề nghị của tôi.
Họng súng bắt đầu trượt xuống.
Lạnh lẽo như một con rắn bò dọc theo thân thể tôi.
Từ trên xuống dưới.
Rồi lại từ dưới lên trên.
Cuối cùng, nó chui vào trong miệng tôi.
Bị họng súng chặn lại, tôi ngửa đầu ra sau theo phản xạ.
Đôi mắt ấy, lần nữa dâng tràn sóng nước.
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên.
“Chết ngay một phát? Nghĩ hay lắm.”
“Để anh dạy em.”
“Thế nào mới gọi là sống không bằng chết.”
2
Văn Ứng Giác đúng là một con chó điên.
Lúc tôi tỉnh dậy sau cơn sốt cao, đã là ba ngày sau.
Tôi ngồi dậy trên chiếc giường tròn mềm mại.
Căn phòng được trang hoàng xa hoa, kiểu cách—chính là phòng ngủ chính trong biệt thự của Văn Ứng Giác.
Xem ra, anh ấy thực sự đã nhớ lại tất cả.
Mới ba ngày mà đã có thể quay về địa bàn của mình từ căn nhà an toàn giữa núi sâu.
Tôi mặc quần áo, xuống lầu.
Biệt thự vắng lặng, chỉ có dì giúp việc.
Uống vội hai muỗng cháo rau xanh, tôi liền ra ngoài.
Có vẻ như Văn Ứng Giác đã dặn dò từ trước, nên đám đàn em đứng gác ngoài cửa cũng không đi theo tôi.
Đi được một quãng, tôi mới lấy điện thoại ra.
Hộp tin nhắn có một dòng quảng cáo “màu sắc” từ một số lạ.
Tôi bấm gọi lại theo số đó.
Điện thoại kết nối nhưng đầu bên kia không nói gì.
Tôi lên tiếng:
“Là tôi.”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó cúp máy.
Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn thứ hai từ số đó.
【Bây giờ, gặp ở chỗ cũ.】
Đọc xong, tôi xóa tin nhắn.
Rồi lập tức xuất phát.
3
“Ồ, lâu lắm không gặp, cậu em trai thân yêu nhất của tôi.”
Trong căn phòng riêng ánh sáng lờ mờ, Văn Dã, Nhị thiếu gia nhà họ Văn, đang vây quanh bởi một đám phụ nữ ăn mặc mát mẻ.
Thấy tôi đẩy cửa bước vào, hắn giơ ly rượu, chào hỏi.
Hắn ra hiệu cho mấy cô gái bên cạnh nhường chỗ, rồi vẫy tay gọi tôi qua.
Vừa ngồi xuống, hắn đã nhiệt tình khoác vai tôi, còn bảo các cô gái phục vụ tôi tận tình.
Tôi lập tức bị bọn họ vây lấy.
Không biết ai đã cởi cúc áo sơ mi của tôi, để lộ vùng ngực đầy vết tích.
“Đừng thế, Nhị ca, hôm nay em không đến để chơi.”
Vừa nói, tôi vừa đẩy nhẹ tay mấy cô gái, kéo lại vạt áo.
Văn Dã không lên tiếng, chỉ cười cười, im lặng nhìn bọn họ tùy ý chạm vào tôi.
Đến khi hắn nhìn đủ, mới khoát tay:
“Được rồi được rồi, ra ngoài cả đi, đừng làm cậu em trai đáng yêu của tôi sợ.”
Mấy cô gái vừa làm nũng vừa luyến tiếc rời đi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Hắn châm một điếu thuốc, phả khói vào mặt tôi.
Thấy tôi cài lại cúc áo, hắn cười trêu chọc:
“Sao thế?
“Bị khai phá rồi là không được à? Đến phụ nữ cũng không chịu nổi?”
Tôi lùi về phía sau, giữ khoảng cách với hắn.
“Đừng đùa nữa, Nhị ca, nói chuyện chính đi.”
Văn Dã nhếch môi, nhìn tôi qua làn khói thuốc. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng:
“Được thôi, không đùa nữa, vào chuyện chính.”
4
Lần này nói chuyện, tôi được ngồi đàng hoàng trên ghế sofa.
Nhưng lần trước, cũng trong căn phòng này.
Tôi bị đàn em của hắn ấn xuống, mặt đầy máu, quỳ dưới đất mà nói chuyện.
Khi đó, hắn cười ngạo nghễ, dội cả ly rượu lên đầu tôi, rồi bóp cằm bắt tôi nhìn thẳng vào hắn.
“Không ngờ đấy, em trai.”
“Tưởng đâu cậu là con chó trung thành nhất bên cạnh đại ca.”
“Hóa ra cũng có ngày phản bội sau lưng hắn.”
Hắn bất ngờ ghé sát, cười dịu dàng:
“Chó con hư hỏng, sủa vài tiếng nghe xem nào.”
“Làm anh vui, anh tha cho.”
Tôi cũng đáp lại, nhưng là bằng bốn chữ quốc túy.
Vì thế, sau đó, hắn vừa chửi tôi là con chó chết, vừa giẫm đầu tôi xuống đất, nghiền đi nghiền lại.
Cả nhà họ Văn đều biết tôi là con chó bên cạnh Văn Ứng Giác.
Nhưng tôi không phải một con chó trung thành. Tôi đã bí mật móc nối với phe đối thủ của hắn ta.
Kết quả là bị Văn Dã bắt ngay tại trận.
Hắn nắm thóp tôi, lại thêm một trận đòn nhừ tử, cuối cùng tôi buộc phải chấp nhận giao dịch của hắn.
Nhà họ Văn sắp có một lô hàng cập bến, cần người tiếp nhận.
Ban đầu, Văn Ứng Giác là người phụ trách.
Nhưng Văn Dã muốn cướp lô hàng này, trở thành kẻ nắm đường dây.
Giao dịch giữa tôi và Văn Dã, chính là một vụ ám sát nhằm vào Văn Ứng Giác.
Văn Ứng Giác chạy trốn, bị ngã đập đầu, mất trí nhớ tạm thời.
Nhưng anh ấy quá mạnh.
Không những không chết, mà còn mang tôi theo, trốn trong căn nhà an toàn suốt ba tháng.
Ba tháng.
Đủ để Văn Dã nuốt trọn lô hàng và đường dây.
Cũng đủ để tôi… bước lên giường của đại ca.
5
“Cạn ly nào, em trai ngoan của anh, chúc chúng ta lại hợp tác suôn sẻ.”
Văn Dã hiển nhiên cho rằng tôi vẫn sẽ tiếp tục phối hợp với hắn.
Hắn tinh thần phấn chấn, giơ ly rượu về phía tôi.
Nhưng tôi chỉ khoát tay, ngay cả ly rượu cũng không nhận.
“Nhị ca, anh hiểu lầm rồi.”
“Lần này tôi đến, là để nói rõ mặt đối mặt.”
“Quan hệ hợp tác của chúng ta, đến đây là kết thúc.”
Nhìn người ta biến sắc mặt luôn là một chuyện thú vị.
Đặc biệt là Văn Dã—vừa mới cười cợt, giây tiếp theo đã cứng đờ.
Sắc mặt hắn thay đổi đủ các gam màu, trông chẳng khác gì một tên hề.
Nhưng hắn dù sao cũng là em trai ruột của Văn Ứng Giác, bản lĩnh không tệ.
Ngay khi điều chỉnh được sắc mặt, họng súng cũng đã chĩa thẳng vào trán tôi.
Hắn nói một tràng dài, vừa đe dọa vừa dụ dỗ tôi tiếp tục làm việc cho hắn.
Nhưng lần này thì khác.
Tôi và hắn đã huề nhau.
Lần này, đến lượt tôi cười cười mà nói chuyện.
“Nhị ca, anh và tôi đều hiểu rõ, chuyện đại ca bị ám sát không chịu nổi điều tra.”
“Anh vì tiền, tôi vì mạng, bây giờ chúng ta chẳng ai nợ ai.”
“Sau này nước giếng không phạm nước sông, ai nấy đều bình yên.”
Văn Dã là con riêng, sau khi mẹ ruột mất mới được đưa về nhà họ Văn, địa vị vẫn chưa ổn định.
Dù hắn ngông cuồng đến đâu, cũng sợ chuyện dơ dáy này đến tai Văn Ứng Giác, hoặc cha hắn—Văn Thanh Sơn.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi, thu súng lại, bảo tôi cút đi.
Lúc đến cửa, hắn bỗng gọi giật lại.
“Biên Từ, làm chó cho Văn Ứng Giác, mày sẽ hối hận.”
“Hắn là thứ máu lạnh.”
“Người hầu thân cận của hắn, lão Anh đã chăm sóc hắn bao năm trời—”
“Hắn bắn chết ngay tại chỗ, thậm chí còn không chớp mắt.”
“Mày nghĩ mình ở dưới tay hắn, còn có thể sống bao lâu?”
Tôi cười, không đáp lời, cứ thế rời đi.