Phần 2
4.
Ta trở về Việt quốc, cảm giác như cách biệt mấy kiếp người.
Cung điện xưa vẫn nguyên vẹn từng ngọn cỏ cành cây.
Phong Triết tưởng ta nhớ nhung quê nhà sau hai năm xa cách – nào ngờ đây là nỗi khắc khoải xuyên tiền kiếp.
Đời trước một khi đã vào kinh đô, chẳng thể quay về. Cuối cùng nằm xuống nơi kinh đô phồn hoa.
Nơi đây – là cố quốc ta hằng nhớ nhung mà không thể trở về.
Phụ vương biết hôn sự đổ vỡ, lại nhẹ nhàng an ủi: “Hoàng gia phức tạp, thâm cung khó giữ mình, không bằng ở lại Việt quốc tự tại còn hơn. Ngày đó là Hoàng thượng có chiếu chỉ, không thể không theo, nay Thái tử hủy bỏ hôn sự, ngược lại là chuyện tốt.”
Gặp lại nét mặt phụ vương – như thấy cảnh đời trước.
Kiếp trước, vì giúp hoàng tộc dẹp loạn, phụ vương đã lao lực mà sinh bệnh.
Nhìn lại, thấy mọi thứ đều không đáng.
Kiếp này, giang sơn của Tạ Trác phải do hắn tự mình gìn giữ, gia tộc Việt thị của ta sẽ không còn vì hắn mà xả thân, m á /u đổ khắp nơi.
“Phụ vương, con đã trở về, muốn tiếp quản Phi Vân Kỵ.”
Phi Vân Kỵ là do ta tuyển chọn và huấn luyện, trước khi ta được triệu vào kinh đô, Phi Vân Kỵ chính là thân vệ của ta.
Phụ vương đồng ý.
Nhưng sau đó, ngài nói: “Kinh đô truyền tin, nói rằng thái tử tính tình đại biến, không còn như trước, con có biết vì sao không?”
Tạ Trác bây giờ không còn là chàng thiếu niên tuổi đôi mươi, trải qua kiếp trước chiến loạn, lại làm vua nhiều năm, dù tính cách do dự như hắn, giờ cũng đã có chút uy nghiêm sát phạt.
“Người đời vốn dễ thay đổi, thái tử đã biết trọng trách trên vai, tự nhiên sẽ khác xưa.” Ta chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Ta vừa trở về Việt quốc không lâu, đã nghe tin hoàng thượng sức khỏe suy yếu, thường xuyên đau đầu, đã giao cho thái tử giám quốc nhiếp chính, xử lý chính sự hàng ngày.
Kiếp trước, ở tuổi này, hắn không thể gánh vác được trọng trách như vậy.
Hiện tại, các đại thần trong triều vẫn còn nghi ngờ hắn, nhưng không ngờ từ khi hắn chủ trì chính sự, biết người dùng người, quyết đoán có phương pháp.
Trong triều có người dâng tấu, đề nghị tước phiên, nói rằng:
“Tiên tổ lập quốc, phân phong phiên vương, làm bình phong lẫn nhau, chống ngoại xâm, bảo vệ kinh thành. Nay phiên vương thế lực lớn, họa từ trong nhà, gần kề trước mắt, mong hoàng thượng sớm quyết đoán.”
Nhưng kẻ đó không được trọng dụng, ngược lại còn bị Tạ Trác khiển trách, nói rằng hắn chia rẽ cốt nhục, khiến công thần lạnh lòng, đày hắn đến biên cương, từ đó không còn tung tích.
Thấy thái tử không có ý tước phiên, các vương đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngoại trừ vài vị ngoại vương khác họ, còn lại đều là tông thất hoàng tộc, thái tử một lời khiển trách, cũng khiến họ yên lòng.
Nhưng ta biết, hành động này của Tạ Trác chỉ là màn kịch che mắt, để các vương bỏ đi lòng phòng bị.
Mai sau phản loạn – đâu có gì là cốt nhục? Huynh đệ tương tàn là chuyện thường tình.
Nếu không có gì bất ngờ, người đề xuất tước phiên chắc chắn sẽ được hắn bí mật trọng dụng.
Hành động hiện tại của Tạ Trác chỉ là kế hoãn binh, Việt quốc tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
“Phụ vương, con ở kinh đô hai năm, cũng từng quan sát kỹ tình hình triều đình, hiện tại nhìn có vẻ yên bình, nhưng ngày sau chỉ sợ binh đao nổi lên, hoàng tộc và phiên vương đã như nước với lửa, nếu đại họa sắp đến, Việt quốc phải có sức tự vệ, mới có thể bảo vệ bách tính, tránh khỏi cảnh chiến tranh tàn sát.”
Phụ vương hiện lên vẻ kinh ngạc, “Con nghe được từ đâu vậy?”
“Phụ vương, trong vòng năm năm, thái tử chắc chắn sẽ thực hiện tước phiên, Yên vương tất phản.” Giọng ta đầy chắc chắn.
Sự chắc chắn và nghiêm túc trong giọng nói của ta khiến phụ vương chú ý.
Tình hình kiếp này có lẽ còn phức tạp hơn.
Tạ Trác trải qua kiếp trước, nay trở về, chắc chắn đang tích lũy thế lực, ngày sau đao kiếm hướng về, chính là các vương.
Tước phiên đã là điều tất yếu, dù Yên vương không phản, Tạ Trác cũng chưa chắc tha cho hắn.
Phụ vương trầm tư hồi lâu, lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho ta, “Năm năm trước, huynh trưởng của con đột ngột qua đời, từ đó vị trí thế tử trống. Nay biết con có tầm nhìn xa, có lòng nhân từ, muốn bảo vệ bách tính Việt quốc ta, vậy cứ làm đi.”
Ta nhận lấy tấm ngọc bài nặng trịch, điều này có nghĩa là Phụ hoàng cho phép ta thay quyền huynh trưởng.
Phụ vương và mẫu thân tình sâu nghĩa nặng, một đời một kiếp một đôi, chỉ có ta và huynh trưởng.
Từ khi mẫu thân và huynh trưởng lần lượt qua đời, phụ vương dường như già đi trong một đêm, suy sụp lâu ngày.
Người đêm đêm mộng mị, gọi tên mẫu thân và huynh trưởng.
Kiếp trước Yên Vương tạo phản – các nghịch thần hưởng ứng. Kiếp này nếu Tạ Trác từng bước ép sát, chỉ sợ Yên vương không nhịn được lâu.
Vương triều Đại Dận lập quốc đến nay, trải qua nhiều đời, đã hơn trăm năm, đến nay hoàng tộc suy yếu, phiên vương cát cứ.
Yên vương chiếm cứ phương bắc, binh hùng tướng mạnh, dòm ngó, tham vọng ngút trời.
Nếu theo diễn biến kiếp trước, chỉ sợ trong vài năm sẽ sinh loạn. Hiện tại, hắn nhẫn nhịn không hành động, chỉ đang chờ thời cơ.
Kiếp này sớm đoạn tuyệt với Tạ Trác, đối với ta mà nói, cũng là may mắn.
Ta nhận lại Phi Vân Kỵ, tự mình huấn luyện, ngày sau gió mây nổi lên, chính là lúc họ phát huy tài năng.
Lại sai người củng cố phòng thủ thành trì, chiêu mộ binh sĩ, tích trữ lương thảo.
Ta dẫn đầu y sĩ trong vương cung, tự mình xuống tây nam, mất nửa năm, giải quyết dịch bệnh.
5.
Ba năm sau, ta mới gặp lại Tạ Trác.
Ba năm này, triều đình đều nói thái tử chăm chỉ, ngày đêm bận rộn.
Nhưng hắn lại tự mình đến Việt quốc. Chỉ vì Yên vương trong lễ thọ, thẳng thắn muốn cầu hôn công chúa Việt quốc cho thế tử của mình.
Chưa đầy mười ngày, người Yên quốc đã đến Việt quốc。
“Nghe nói công chúa Việt quốc tiên tư diễm lệ, uyển chuyển cao quý, mà thế tử Yên quốc của chúng tôi phong thần tuấn lãng, khí độ đĩnh đạc, vừa đúng tuổi kết hôn, đúng là cặp đôi trời sinh, nguyện thay mặt thế tử cầu hôn công chúa Việt quốc, hai họ kết thân, kết trăm năm hòa hợp.”
Tin tức vừa truyền ra như một hòn đá khuấy động sóng lớn.
Thiên hạ đều dồn mắt để ý về đây.
Trong mắt phụ vương cũng hiện lên vẻ lo lắng, các đại thần tranh cãi không ngừng, nước bọt bay tứ phía, mỗi người nêu lợi hại.
Đồng ý? Hay không đồng ý? Đều khó xử.
Nhưng họ dường như quên mất, việc này nên do ta quyết định.
Phong Triệt đêm khuya trở về, cả người mang theo hơi lạnh, cầu kiến bên ngoài vương cung.
“Cầu kiến công chúa, mạt tướng có một kế, có thể giải quyết tình thế khó xử hiện tại…”
Bên ngoài điện, tuyết rơi lả tả.
Ta khoác áo choàng, thấy hắn đứng dưới hiên, ánh mắt cháy bỏng: “Nếu công chúa nguyện đồng ý kết hôn, mạt tướng sẽ là lý do để công chúa từ chối.”
Ta thấy vết thâm dưới mắt hắn, một thân tuyết gió, chắc chắn vội vã trở về, chịu khổ không ít.
Vị thiếu niên tướng quân vốn điềm tĩnh, trong mắt hiện lên chút bồn chồn và căng thẳng.
Ta cầm lấy cây bút lớn từ tay thị nữ, đưa cho hắn.
Nhưng lời ta nói tiếp theo, đã dập tắt ánh mắt mong đợi trong mắt hắn.
“Đa tạ ý tốt của tướng quân, nhưng ta không muốn.”
Ta trở về kiếp này, không phải để tìm một người đàn ông che chở cho ta.
Ta muốn làm cây cổ thụ, không muốn làm dây leo dựa dẫm vào ai.
Phong Triệt không biết, vài ngày trước phụ vương đã từng đề cập, nếu ta đồng ý, có thể lấy lý do ta và Phong Triệt đã có hôn ước từ trước, từ chối Yên quốc cầu thân.
Hắn là tướng quân của Việt quốc, nếu phụ vương tuyên bố ta và hắn đã có hôn ước, làm gi ả một bản hôn thư cũng là chuyện đơn giản.
Nhưng ta không muốn.
Phong Triệt không hỏi nguyên do, sắc mặt hắn ảm đạm, nhưng chỉ trong chốc lát, quay đầu lại kiên định nói với ta:
“Công chúa cứ tùy ý quyết định, mạt tướng thề ch ế t đi theo, nhất định bảo vệ công chúa toàn vẹn.”
Hắn rời đi trong tuyết trắng.
Nhưng ta biết, người vội vàng ngăn cản mối hôn sự này, còn có người khác.
Việc này, không nên để ta khó xử.
Chuyến này, hắn chắc chắn sẽ đến.
Tạ Trác xuất hiện trong vương cung Việt quốc, ta cũng không ngạc nhiên.
Hắn ẩn giấu thân phận để vi hành.
“Yên vương tâm địa tham vọng, thế tử của hắn cầu hôn, càng là ý đồ xấu, nươi nên biết chứ?”
Vừa gặp ta, giọng hắn đã đầy tức giận.
“Biết, vậy thì sao?” Ta thong thả ngồi xuống, thờ ơ đáp lại.
Hắn nhìn thái độ không quan tâm của ta, giọng nói lại cao hơn ba phần: “Ngươi định gả cho thế tử Yên vương, làm địch với ta sao?”
Hắn nói trong lúc tức giận, tâm tình kích động.
Hiện tại, đoàn người Yên quốc cầu hôn vẫn ở trong dịch quán, chỉ chờ ta gật đầu.
Tạ Trác tất nhiên lo lắng.
Nếu ta gật đầu đồng ý, Yên quốc và Việt quốc kết làm thông gia, ngày sau hắn còn có mấy phần thắng?
Hơn nữa, ta và hắn làm vợ chồng hơn mười năm, đã quá hiểu hắn, ngày sau nếu binh đao tương kiến, ta chính là người hiểu rõ điểm yếu của hắn.
Không nói đến kiếp trước ta từng trải qua chiến loạn, ổn định cục diện, chỉ nói đến sự hiểu biết của ta về hắn, cũng có thể khiến Yên vương như hổ thêm cánh.
“Nếu ta nhất định phải đồng ý việc hôn nhân này, ngươi định làm gì? G i ế t ta sao?” Ta từ từ đứng dậy tiến lại gần hắn.
Tay hắn hơi run, ánh mắt ngẩn ra, trong mắt hiện lên sự mê mang và do dự.
Một lúc lâu, hắn mới từ từ nói: “Dù kiếp trước mọi người đều biết ta và ngươi trở mặt, ân tình đoạn tuyệt, ta cũng chưa từng nghĩ đến gi ế t ngươi, đến cuối cùng, trong Phượng Nghi cung chỉ có ngươi là hoàng hậu duy nhất…”
“Kiếp này, dù không làm vợ chồng, cũng không muốn làm kẻ thù với ngươi.”
Lời hắn theo gió tan biến.
Ta đúng là hoàng hậu duy nhất trong Phượng Nghi cung, đó là vì gia tộc Việt thị của ta công lao hiển hách, giúp hắn bình định giang sơn.
Nhưng sau này, hắn có quý phi được sủng ái không suy, yêu quý như báu vật.
Ta giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm, thay hắn giữ Mặc thành, mọi người đều tưởng thiên tử ở đó, dẫn quân phản loạn vây hãm, nhưng không ngờ trong thành chỉ có ta, quân địch áp sát, nguy hiểm cận kề, là vì hắn mà cố kéo dài thêm nửa tháng.
“Nếu biết tình cảm chân thành không màng sinh t ử chỉ đổi lấy ngôi vị hoàng hậu lạnh lẽo và oán hận nhiều năm, ta nhất định sẽ tiếc mạng lắm.” Ta châm chọc nói, nhưng trong lời nói lại mang theo chút mỉa mai.
Hắn im lặng một lúc, trong mắt hiện lên chút hổ thẹn.